ke chuyen kiem tra viet lop 5
Thư viện tài liệu học tập, tham khảo online lớn nhất Trang chủ //tailieu com/ | Email info@tailieu com | https //www facebook com/KhoDeThiTaiLieuCom Đề bài (trang 45 sgk Tiếng Việt 5 tập 2) Chọn[.] lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm chuyện buồn vui Lần
Tập làm văn lớp 5: Bài kiểm tra viết - Kể chuyện; Kể chuyện cổ tích "Nàng tiên ốc" bằng lời của nhân vật trong truyện; Kể lại câu chuyện Cây khế bằng lời của nhân vật trong truyện; Kể chuyện về một buổi sum họp đầm ấm trong gia đình;
Tập làm văn lớp 5 tuần 22: Bài kiểm tra viết - Kể chuyện có đầy đủ bài mẫu tham khảo 3 đề cho các em học sinh luyện tập, củng cố vốn từ, chuẩn bị cho bài kiểm tra viết Kể chuyện đạt kết quả cao. Mời các em tham khảo chi tiết. >> Bài trước: Luyện từ và câu lớp 5 tuần 22: Nối các vế câu ghép bằng
Bài kiểm tra viết - Kể chuyện lớp 5. Giải vở bài tập Tiếng Việt lớp 5 tuần 22: Bài kiểm tra viết Kể chuyện là lời giải phần Tập làm văn VBT Tiếng Việt 5 tập 1 trang 26, 27 có đáp án chi tiết cho các em học sinh tham khảo, củng cố các thức về văn kể chuyện chuẩn bị cho bài viết trên lớp đạt kết quả cao.
Tuần 22. Kể chuyện (Kiểm tra viết) Tuần 22. Kể chuyện (Kiểm tra viết) Tham khảo cùng nội dung: Bài giảng, Giáo án, E-learning, Bài mẫu, Sách giáo khoa, 1. Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. 2. Hãy kể một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học.
Frau Mit Bart Sucht Mann Fürs Leben. Tập làm văn lớp 5 Kể chuyện Kiểm tra viết giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều vốn từ, nhanh chóng kể kỉ niệm khó quên về tình bạn, kể câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã học, kể câu chuyện cổ tích theo lời nhân vật. Nhờ đó, các em sẽ chuẩn bị thật tốt cho tiết kiểm tra viết trong SGK Tiếng Việt Lớp 5 tập 2 trang 45. Đồng thời, cũng giúp thầy cô tham khảo để soạn giáo án cho học sinh của mình. Vậy mời thầy cô và các em tải miễn phí Kể chuyện Kiểm tra viếtĐề 1 Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạnĐề 2 Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được 3 Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó Kể chuyện Kiểm tra viết Đề 1 Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Mẫu 1 Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước. Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, hấp dẫn vô cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, không khởi động mà ngay lập tức lao xuống dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chân bị cứng lại. Sau vài giây giật mình, em nhận ra ngay mình đã bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể em nhanh chóng mất cân bằng và hai tay em chới với liên tục. May mắn thay, Khải ở gần đó nhận ra tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu. Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh lại chẳng có người lớn nào vì đang giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ gần hai mươi phút sau, em và cậu ấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc ấy đỏ bừng vì mệt, thở từng hơi lớn, nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ có Khải, mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó. Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem cậu ấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình. Mẫu 2 Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi “Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ. – Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại – Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên? – Mình cũng nghe như thế. Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút. – Ôi! Một bà già. Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát. – Làm sao bây giờ hả Phương? Phương vội để cặp xuống theo, run run nói – Cậu có mang theo dầu không? Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào – Cho bà chút nước. Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh – Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé! – Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con – Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả. – Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà? – Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt. Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi – Cháu đi về đâu? – Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ! Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói – Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viện. Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói – Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay. Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ! Bây giờ thì Phương – người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi. >> Tham khảo Em hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn Đề 2 Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé! Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan. Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi – Anh có mang tiền không? Người mù đáp – Có, nhưng đấy là tiền của tôi. – Cứ đưa đây! Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán – Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy. Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội. Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì khiến tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu hoạ cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột. Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khoá bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên. Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông. >> Tham khảo Kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã học Đề 3 Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ. Lúc sinh thời, bố mẹ tôi có một gia sản tương đối lớn. Khi họ mất đi, anh tôi dành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai,… Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, không dám đòi hỏi gì hơn. Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của gia đình tôi. Một ngày kia, bỗng có một con chim lạ từ đâu bay đến đậu trên cây khế. Chim thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng. Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi thật xót lòng nhưng không nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chỉ đứng dưới gốc mà than thở với chim rằng – Gia đinh ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm sao? Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng “Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đựng” Thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ rằng chim sẽ giúp mình giàu sang, nhưng tôi vẫn bảo vợ may một cái túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến chờ tôi đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên lưng chim để chim trở về nhà. Gia đình tôi đã trở nên giàu có từ dạo ấy. Tôi đã có cơ hội giúp đỡ người nghèo khó trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã giúp đỡ chúng tôi. Chẳng bao lâu, anh tôi biết được sự việc trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia sản của anh đế lấy lại cây khế. Vốn chiểu lòng anh nên tôi chấp thuận. Tôi chỉ mong anh em thuận hòa và gia đình êm ấm. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ở gốc cây khế mà trông chờ chim lạ. Sự chờ mong của anh cũng đến. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than thở với chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may cái túi mười hai gang để chuẩn bị di lấy vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến chở anh đi đến núi vàng. Đến nơi, chim đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh không cầm được lòng tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh không chịu nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xuống biển. Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu có kết cục bi thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều “Ở hiền thì được gặp hiền Người ngay thì được phật, tiên độ trì”. >> Tham khảo Kể lại câu chuyện cổ tích em biết theo lời nhân vật trong truyện
Chọn một trong các đề bài sau 1. Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. 2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. 3. Kể lại truyện cổ tích Cây khế theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó ĐỀ 1 Hãy kể một kỷ niệm khó quên về tình bạn. * Tham khảo bài viết dưới đây - Yến ơi! Đi học thôi! - Ôi! Chờ tớ với! Ngày nào cũng vậy, Hà rủ tôi đi học. Nhà Hà ở xóm Giữa, nhà tôi ở xóm Chùa, còn ngôi trường Tiểu học Kim Đồng nằm ngay trên khu đất cao đầu làng, bốn bề là cánh đồng lúa xanh bát ngát. Tôi với Hà chơi thân với nhau từ năm học lớp Một. Nhà Hà nghèo lắm. Bố là thương binh nặng, cụt cả hai chân trong trận tấn công giải phóng Buôn Mê Thuột. Mọi việc đồng áng dồn cả lên đôi vai mẹ. Hà rất thương mẹ nên cố gắng giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà như chăn trâu, cắt cỏ, trông em... Tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn như vậy nhưng Hà vẫn học rất giỏi, nhất là môn Toán. Còn tôi, môn tôi sợ nhất cũng lại chính là môn Toán, Hà thường bảo tôi đừng ngại, có gì không hiểu thì cứ hỏi, bạn ấy sẽ giải thích cho. Trên đường đi học hoặc tan học, Hà chủ động trao đổi bài với tôi. Nhờ vậy mà kết quả môn Toán của tôi dần dần khá hơn. Có một kỉ niệm khó quên trong tình bạn giữa tôi và Hà. Lần ấy, tôi giận Hà đến cả tuần. Sau nghĩ lại, tôi thấy là mình sai vì đã nghĩ lầm về bạn. Đầu đuôi câu chuyện như sau Hôm đó, cô giáo Lan cho lớp làm bài kiểm tra môn Toán. Tôi chỉ làm được một bài và nghĩ mãi mà không giải ra đáp số hai bài còn lại. Thấy Hà làm xong, tôi che miệng bảo Hà đọc để tôi chép vì thời gian đã gần hết nhưng Hà lắc đầu nói nhỏ “Bạn hãy tự giải lấy!”. Bài làm của Hà được điểm 10, còn bài của tôi bị điểm 4. Tôi cho rằng Hà xấu bụng, không muốn giúp tôi nên giận lắm, chẳng thèm chơi với Hà nữa. Ngày ngày, Hà vẫn rủ tôi đi học nhưng tôi làm thinh không đáp. Biết Hà buồn, tôi mặc kệ. Một tuần trôi qua như thế. Các bạn trong tổ, trong lớp cũng xì xào to nhỏ về chuyện chúng tôi giận nhau. Có bạn bênh tôi, có bạn bênh Hà. Còn tôi, suốt một tuần, tôi giận Hà, trách Hà không giúp đỡ tôi nhưng đến nay càng nghĩ càng thấy là mình sai trái. Đã lười học, ỷ lại mà còn giận Hà, để mất một người bạn tốt. Đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ cũng bảo là tôi sai, phải xin lỗi Hà. Xin lỗi khi đã biết mình có lỗi, tưởng dễ mà không dễ. Tôi phân vân mãi. Nói thế nào nhỉ?! Liệu Hà có vui lòng bỏ qua cho mình hay không? Liệu tình bạn giữa hai đứa có trở lại thân thiết như trước? Cuối cùng, tôi quyết định sẽ gặp Hà để xin lỗi. Hôm ấy, có lẽ Hà nghĩ rằng tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng nên Hà đi ngang qua nhà tôi mà không gọi. Tôi vội chạy theo và nắm lấy tay Hà, Hà dừng lại, dịu dàng hỏi “Yến hết giận mình rồi ư?!”. Tôi bối rối đáp “Mình xin lỗi Hà! Tha thứ cho mình nhé!”. Bất chợt, Hà kéo tay tôi cùng chạy và cất tiếng cười khanh khách giòn tan. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Hà, tôi biết Hà vẫn coi tôi là người bạn thân thiết nhất. Các bạn thấy đấy, giờ thì tôi và Hà khăng khít như hình với bóng. Tôi học khá môn Toán là nhờ Hà tận tình giúp đỡ. Còn tôi, được bố mẹ mua cho cuốn truyện nào hay, tôi cũng cho Hà mượn. Sáng sáng, tôi vẫn háo hức chờ tiếng gọi quen thuộc của Hà; “Yến ơi! Đi học thôi!” và đáp lại bằng giọng vui vẻ “Ơi! Chờ tới với!”. ĐỀ 2 Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. * Tham khảo câu chuyện Lời ước dưới trăng. Quê ngoại tôi có một phong tục đáng yêu là vào đêm rằm tháng Giêng, tất cả các cô gái tròn mười lăm tuổi trong làng đều được đến hồ Hàm Nguyệt, một hồ nước đẹp và rộng nằm trong khuôn viên chùa làng để rửa mặt bằng nước hồ và nói lên điều nguyện ước của đời mình dưới ánh trăng. Người xưa truyền lại rằng hầu hết lời nguyện ước của các cô gái sau này đều ứng nghiệm. Năm nay, chị gái tôi đang đi học xa cũng tròn tuổi trăng rằm. Trước rằm tháng Giêng vài ngày, bà tôi đã cho gọi chị về để tham gia tục lệ linh thiêng này. Đêm thiêng liêng ấy, chị tôi đi rồi, tôi tò mò theo chị để xem. Ra đến cổng, tôi gặp chị Ngàn. Chị Ngàn trạc tuổi chị tôi. Chị Ngàn tuy bị mù từ nhỏ nhưng đẹp người đẹp nết. Mái tóc chị dài và óng mượt hiếm thấy. Lúc nào mái tóc ấy cũng thoang thoảng mùi của hoa bưởi, hoa nhài, hoa lan được chị kín đáo gài sau chiếc kẹp tóc. Chị làm bánh, làm mứt ngon nhất làng. Trông thấy chị lần bước ra đường, tôi hiểu chị cũng đi ra hồ Hàm Nguyệt như các bạn cùng trang lứa. Thương chị, tôi đến bên, dắt chị đi. Trên đường đi, tôi hỏi chị - Chị Ngàn ơi, lát nữa chị định ước điều gì? Chị có thể cho em biết được không? Chị Ngàn không trả lời tôi. Chị lặng lẽ nghĩ ngợi điều gì đó. Tôi đoán chắc chị cũng sẽ ước như bao cô gái khác là có được một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chị tuy mù nhưng đẹp người và chăm chỉ, khéo tay. Chị Ngàn xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Ánh trăng bát ngát, dịu dàng toả sáng khắp nơi. Mặt đất và mọi vật như được nhuộm một màu vàng trong trẻo. Dưới ánh trăng đẹp, tôi nhìn thấy gương mặt chị Ngàn vừa chứa đựng niềm vui thánh thiện, vừa có vẻ gì bí ẩn. Hai chị em ra tới hồ. Dù có khá nhiều cô gái tới đây nhưng không khí nơi này vẫn tĩnh mạch và chứa đầy vẻ thiêng liêng. Tôi đưa chị Ngàn đến mép hồ. Chị quỳ xuống, rồi từ từ đưa hai lòng bàn tay xuống mặt hồ “vốc” làn nước đẫm ảnh trăng áp lên mặt. Ánh trăng lung linh hôn lên má, chảy trên tóc chị. Sau đó, chị chắp hai tay trước ngực, nén xúc động khẽ nói lời cầu nguyện linh thiêng của đời mình - Con ước gì... mẹ chị Yên... bác hàng xóm bên nhà con được khỏi bệnh! Nói xong, chị từ từ đứng dậy, gương mặt chị rạng rỡ hạnh phúc. Tôi nhìn chị và ngỡ ngàng hỏi “Cả đời người chỉ được ước một lần, sao chị lại dành điều ước tốt lành cho bác hàng xóm?”. Chị Ngàn không đáp, chỉ mỉm cười. Tôi đưa chị Ngàn về mà tâm trạng cứ phân vân mãi. Gần đến nhà, chị Ngàn xiết chặt tay tôi, nói nhỏ - Em ạ, nhà chị Yên nghèo nhất làng. Năm ngoái, chị Yên tròn mười lăm tuổi. Đêm rằm tháng Giêng, mẹ chị ấy đổ bệnh nặng, chị ấy phải chăm sóc mẹ suốt đêm. Khi trăng lặn, biết mình không còn cơ hội nói lên điều ước thiêng liêng, chị ấy đã khóc như mưa. Nay mẹ chị ấy vẫn bệnh, chị ước thay cho chị Yên. Chị mồ côi mẹ nên chị hiểu nỗi bất hạnh khi không còn mẹ. Tôi đã hiểu ra rồi. Chị Ngàn ơi, khi nào tròn mười lăm tuổi, em sẽ... ĐỀ 3 Kể lại truyện cổ tích Cây khế theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó a. Kể theo lời của người em. * Tham khảo cách kể dưới đây Cha mẹ tôi sinh được hai người con trai. Anh cả tôi đã có vợ, còn tôi vẫn độc thân. Sau khi cha mẹ mất, anh cả chia cho tôi một cây khế ở góc vườn, còn toàn bộ nhà cửa, ruộng nương vào tay anh hết. Phận làm em, tôi chẳng dám cãi lời. Tôi kiếm tre lá dựng tạm túp lều nhỏ và ngày ngày đi làm thuê kiếm sống. Đến mùa, khế chín đầy cây. Một buổi sáng, có con chim phượng hoàng từ đâu bay tới, đậu trên cành cao nhất, mổ hết trái này đến trái khác. Xót ruột, tôi than “Chim ơi, chim ăn hết khế thì tôi lấy gì đổi gạo nuôi thân?”. Bỗng nhiên, phượng hoàng nói tiếng người “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng!”. Tôi mừng thầm và nghĩ rằng nếu phượng hoàng giữ đúng lời hứa thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi. Đêm hôm ấy, tôi thức để khâu chiếc túi ba gang. Đúng hẹn, sáng hôm sau, phượng hoàng đến đón, bảo tôi cưỡi lên lưng rồi bay qua biển lớn. Chim bay mãi, bay mãi rồi dừng lại ở hòn đảo giữa mênh mông sóng gió. Dưới ánh mặt trời, bạc vàng, châu báu sáng lấp lánh, hoa cả mắt. Nhớ lời chim dặn, tôi lấy vàng đầy túi ba gang rồi leo lên lưng chim, trở về nhà. Tôi chỉ giữ lại cho mình một ít đủ dùng, còn bao nhiêu đem chia đều cho bà con nghèo khổ trong vùng. Nghe tin, anh cả tôi tìm sang. Tôi kể cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện, chẳng giấu điều gì. Anh năn nỉ đòi đổi tất cả những gì đang có để lấy cây khế ngọt. Chiều ý anh, tôi bằng lòng. Đến mùa khế năm sau, cây khế ra quả sai lúc lỉu. Khế chín, chim phượng hoàng lại bay đến ăn. Tiếc của, anh tôi la mắng và lấy đá ném chim. Phượng hoàng bảo “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Anh cả mừng ra mặt, bảo vợ may hẳn chiếc túi dài mười hai gang. Giữ lời hứa, phượng hoàng cõng anh trên lưng rồi bay ra biển, Vừa tới đảo thi anh đã vội vàng vơ vét vàng bạc, châu báu nhét đầy túi mười hai gang. Chưa thoả mãn, anh còn giắt xung quanh người thêm một ít nữa. Mặt trời đã lặn, phượng hoàng sốt ruột giục anh mau trở về nhà. Lúc lâu sau, mới thấy anh lặc lè bước từng bước vì bao vàng vừa dài vừa nặng. Anh ì ạch leo lên lưng chim. Vất vả lắm chim mới loạng choạng cất cánh bay lên được. Được một quãng, phượng hoàng bảo anh vứt bớt bạc vàng châu báu cho nhẹ, anh không nghe mà còn hối thúc phượng hoàng bay thật nhanh. Phía dưới, biển nổi sóng dữ dội. Phượng hoàng đuối sức, đôi cánh chao đảo trước cơn gió lớn. Anh cả cùng túi vàng rơi tõm xuống biển sâu. b. Kể theo lời của người anh. * Tham khảo cách kể dưới đây Sau khi cha mẹ qua đời, lấy quyền con trưởng, tôi đứng ra chia tài sản của cha mẹ để lại. Tôi lấy hết nhà cửa, ruộng nương, chỉ cho chú Út một cây khế ngọt và túp lều nhỏ ở góc vườn. Mùa khế chín, có con chim phượng hoàng ở đâu bay tới, đậu trên cành cao, ăn hết trái này đến trái khác. Xót ruột, chú Út than “Chim ơi, xin hãy thương ta! Chim ăn hết khế, ta lấy gì đổi gạo sống qua ngày?”. Bỗng nhiên, phượng hoàng cất tiếng “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Nói xong, chim cất cánh bay đi. Hôm sau, phượng hoàng đưa chú Út ra đảo châu báu ở tít ngoài khơi xa. Theo đúng lời chim dặn, chú ấy chỉ lấy vàng vừa đủ túi ba gang. Để lại cho mình chút ít đủ dùng, còn bao nhiêu, chú ấy đem chia cho người nghèo trong vùng. Thấy vậy, tôi thầm nghĩ nếu cứ mỗi năm, phượng hoàng lại đưa chú ấy ra đảo châu báu một lần thì dân vùng này sẽ trở lên giàu có hết. Còn tôi, không lẽ chịu thua chú ấy hay sao? Phải tìm cách để chiếm cây khế ngọt và bắt phượng hoàng phục vụ cho mình mãi mãi. Tôi bàn với vợ. Hai vợ chồng quyết định đem tất cả những gì mình đang có để đổi lấy cây khế ngọt. Nghe tôi nói, không ngờ chú Út vui vẻ bằng lòng. Thấm thoắt lại đến mùa khế chín, quả sai lúc lỉu, chín mọng, trông thật thích mắt. Tôi lầm rầm khấn vái, mong chim mau tới. Quả nhiên, phượng hoàng đến thật. Nó điềm nhiên mổ hết trái này đến trái khác. Tiếc của, tôi mắng nhiếc phượng hoàng rồi đuổi nó đi. Chim cũng bảo “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Suốt đêm, vợ chồng tôi thức để may cho bằng xong chiếc túi dài mười hai gang và sốt ruột chờ chim tới. Trời mới tang tảng sáng, phượng hoàng đã có mặt ở gốc khế. Nó bảo tôi trèo lên lưng rồi vỗ cánh bay ra biển lớn. Bên tai tôi, gió thổi ù ù, dưới mắt tôi, sóng xô dào dạt. Chẳng mấy chốc, chim đã đáp xuống đảo châu báu. Tôi hoa cả mắt trước vàng bạc rải đầy mặt đất, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Phượng hoàng bảo tôi nhặt cho đầy túi ba gang rồi mau mau trở về. Tôi mê mải nhặt mãi, nhặt mãi mới đây chiếc túi dài mười hai gang. Phượng hoàng đã mấy lần nhắc nhở, tôi còn cố giắt thêm một ít vào người rồi ì ạch trèo lên lưng chim. Chim phải đập cánh mấy lần mới bay lên nổi. Về đến gần bờ, bỗng giông tố nổi lên ầm ầm. Phượng hoàng chao nghiêng đôi cánh khiến tôi cùng túi vàng rơi xuống biển. Hoảng hốt, tôi ráng hết sức bơi vào bờ. Sóng đánh giạt tôi vào bãi cát. Tôi run cầm cập vì lạnh, vì sợ hãi và tiếc số vàng bạc châu báu giờ đã nằm dưới đáy biển sâu. Từ trong thinh không, văng vẳng tiếng phượng hoàng “Người đã thấy hậu quả của sự tham lam vô độ hay chưa? Phải chi người làm theo đúng lời ta dặn thì đâu nên nông nỗi?!”. Tôi lê bước về nhà. Chú Út đón tôi dưới gốc cây khế ngọt. Chú ôm chầm lấy tôi và an ủi “Thôi, anh còn sống về đến đây là may mắn lắm rồi! Từ nay, anh em mình no đói có nhau, anh nhé!”. Tôi vô cùng xấu hổ trước tấm lòng độ lượng của người em. Không biết trả lời chú ấy ra sao, tôi khẽ đưa tay lên chùi nước mắt, tự nhủ mình phải sống tử tế với mọi người, không ác và tham. c. Kể theo lời của chim thần. * Tham khảo cách kể dưới đây Ta là chim phượng hoàng, sứ giả nhà Trời. Ta thường được Trời sai xuống thế gian để giúp người lương thiện, trừng trị kẻ bất nhân. Ở làng kia, có một gia đình nông dân tương đối khá giả, sinh được hai người con trai. Sau khi cưới vợ cho con trai lớn không lâu thì cả hai vợ chồng lần lượt qua đời. Cậy thế là con trưởng, người anh đứng ra phân chia tài sản. Hắn chiếm hết nhà cửa, ruộng nương, chỉ cho em một cây khế ngọt ở góc vườn. Vốn hiền lành, người em chấp nhận và dựng một túp lều nhỏ bên gốc khế, làm thuê làm mướn kiếm sống qua ngày. Cây khế rất sai quả. Mùa khế chín, hương thơm toả khắp vườn. Để thử lòng người em, ta vờ thản nhiên ăn hết quả này đến quả khác. Thấy vậy, chàng trai ngửa cổ van xin “Chim ơi! Xin chim hãy thương tôi! Chim ăn hết khế thì tôi lấy gì đổi gạo?”. Ta bảo “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Ngày hôm sau, ta quay trở lại, đậu cạnh gốc khế rồi bảo chàng trai trèo lên lưng. Xoải đôi cánh rộng, ta bay qua đại dương, đưa chàng đến một hòn đảo đầy bạc vàng, châu báu. Chỉ một lúc sau, chàng trai đã quay ra với một túi ba gang đầy vàng bạc. Ta lại cùng chàng vượt trùng khơi trở về nhà. Chàng trai chỉ giữ lại cho mình một ít để làm nhà, tậu ruộng, còn bao nhiêu đem giúp đỡ người nghèo trong vùng. Từ đấy, cuộc đời chàng thay đổi hẳn. Ngôi nhà mới của chàng người vào, kẻ ra tấp nập. Tuy vậy, chàng vẫn giữ túp lều nhỏ bên gốc cây khế ngọt. Nghe tin, vợ chồng người anh tò mò muốn biết em mình kiếm tiền ở đâu mà nhiều như thế. Một hôm, người anh đến gặp em, hỏi cho ra lẽ. Người em thật thà kể lại đầu đuôi câu chuyện. Lòng tham nổi lên, người anh năn nỉ đổi tất cả gia tài của hắn lấy cây khế ở góc vườn. Mùa khế năm sau, ta lại bay đến ăn khế chín. Người anh tiếc của lấy đá ném ta. Ta bảo “Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Đúng hẹn, ta quay lại chở hắn ra đảo và không quên dặn chỉ được lấy vàng bạc châu báu đầy túi ba gang mà thôi. Nhưng ta chờ mãi, chờ mãi cho đến tận sẩm tối mới thấy hắn từ trong hang ì ạch đi ra với túi vàng dài đến mười hai gang quấn quanh người và các túi áo túi quần cũng nhét đầy vàng. Khó nhọc lắm ta mới cất cánh lên được. Bên dưới, biển cả nổi sóng dữ dội. Được nửa đường, giông tố ầm ầm khiến ta không thể giữ thăng bằng. Một cơn gió mạnh thổi qua, tên tham lam cùng túi vàng nặng trĩu rơi tõm xuống biển sâu.
Soạn bài tập làm văn Bài kiểm tra viết - Kể chuyện lớp 5 ngắn gọn, dễ hiểu với tóm tắt nội dung chính của bài Bài kiểm tra viết - Kể chuyện, cùng với phần gợi ý trả lời câu hỏi luyện tập cuối bài, giúp các em học sinh luyện tập, củng cố vốn từ, chuẩn bị cho bài kiểm tra viết Kể chuyện hiệu quả. Mời các em tham khảo bài viết dưới đây. Đề bài trang 45 SGK Tiếng Việt 5 tập 2 Chọn một trong các đề bài sau Đề 1. Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. Đề 2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. Đề 3. Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. Trả lời Bài tham khảo số 1 đề 1 SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 45 Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu. Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt. Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi - Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy? Cô bé trả lời - Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập. Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói - Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ. Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói - Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ. Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói - Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận. Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình. Tôi và Mai sánh bước bên nhau. Trời như trong và xanh hơn. Bài tham khảo số 2 đề 1 SGK Tiếng Việt trang 45 tập 2 lớp 5 Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan cô bạn thân từ hồi lớp 1 đến giờ vẫn học với em. Đan là một cô bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng lại luôn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc trai. Cô bạn này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính vì thế mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn ấy là không thể thiếu. Giọng ca "cây nhà lá vườn" này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhì. Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với một cái đầu thông minh và tính toán nhanh nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn giành thời gian giúp đỡ cha mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan có một sở thích hơi bị kì quái là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn đến nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên con đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân. Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến. Bài tham khảo số 1 đề 2 Tiếng Việt lớp 5 SGK trang 45 tập 2 Tuổi thơ của em dã được đắm mình trong kho tàng truyện cổ tích. Từng câu chuyện em được học ở trường và nghe bà kể chuyện đã in sâu vào kí ức em. Một câu chuyện mà em nhớ nhất đó là truyện Nàng tiên kể rằng Đã từ lâu lắm, ở một làng xa xôi nọ có một bà lão rất nghèo. Trông bà tiều tụy, ốm yếu, nét mặt bà xanh xao nhăn nhúm và buồn phiền. Bà sống đơn độc, chẳng có con cháu bên cạnh để đỡ đần và chăm sóc sớm hôm. Hằng ngày, bà phải ra đồng mò cua, bắt ốc để đổi lấy đồng tiền, bát gạo mà sinh sống. Một hôm, bà lão bắt được một con ốc rất đẹp. ốc to hơn đầu ngón tay cái bà một chút, vỏ nó màu xanh ngọc bích, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Bà mừng quá, nâng niu ốc trên bàn tay gầy guộc, chai sần và rám nắng. Bà thấy thương ốc vô cùng. Có lẽ vì thế mà bà đã không bán ốc đi để lấy tiền mua gạo. Thế rồi ốc được bà lão đem về nuôi trong chum nước. Ngày qua rồi ngày lại, bà tiếp tục công việc của mình, vẫn đi bắt ốc, vẫn mò cua như thường lệ nhưng khi về nhà thì quá đỗi ngạc nhiên khi thấy vườn nhà sạch sẽ, lợn gà ăn no, vườn rau sạch cỏ và cơm nước đã nấu tinh tươm. Bà băn khoăn không biết ai đã giúp mình. Bà nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm ra câu giải đáp. Hôm nọ, bà lão cũng mang giỏ đi ra đồng như thường ngày nhưng giữa buổi bà lại về nhà, bà rón rén nấp sau cánh cửa để rình xem ai dã giúp mình. Bà thấy một cô gái xinh đẹp từ trong chum nước bước ra. Cô gái có làn da trắng hồng, cặp mắt đen lay láy ẩn dưới hàng mi cong vút. Mái tóc cô đen mượt, dài óng ả. Cô mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích, óng ánh dưới tia nắng ban mai. Dáng đi thật uyển chuyển nhưng cô làm việc nhanh thoăn thoắt. Nào là quét nhà, quét sân, cho lợn ăn, nhổ cỏ vườn rau rồi nấu cơm canh cho bà lão. Điều bí ẩn đã được bà lão khám phá ra. Bà bí mật chạy lại chum nước, thấy chiếc vỏ ốc nằm dưới đáy chum, bà đập vỡ vỏ ốc đi rồi chạy lại ôm chầm lấy cô gái. Cô gái ấy chính là nàng tiên Ốc ở lại với bà lão. Họ sống yêu thương nhau như hai mẹ con. Từ đó, bà lão nghèo nhưng nhân hậu kia cũng đã có được hạnh phúc Bà không còn cô đơn nữa. Bài tham khảo số 2 đề 2 lớp 5 SGK Tiếng Việt tập 2 trang 45 Cuộc sống của con người gắn liền với những ước mơ. Có những ước mơ ngọt ngào làm cho ta hạnh phúc, lại có những ước muốn tham lam đem tới cho ta nhiều phiền toái. Câu chuyện sau nói lên điều đó Điều ước của vua Mi - đát Tại đất nước Hi Lạp xa xưa, có ông vua nổi tiếng tham lam tên là Mi - đát. Một ngày nọ, khi Mi - đát đang dạo chơi trong vườn thượng uyển thì gặp thần Đi - ô - ni - dốt và được thần ban cho một điều ước. Sẵn tính tham lam, Mi - đát ước ngay - Xin thần cho mọi vật tôi chạm vào đều biến thành vàng! Thần ban cho Mi - đát cái ước muồn tham lam ấy rồi biến mất. Mi - đát sung sướng bẻ thử cành sồi, cành cây lập tức biến thành vàng. Ông ta lượm một quả táo, quả táo biến thành vàng nốt. Mi - đát hí hửng tưởng rằng lão là người hạnh phúc nhất mà không mảy may ngờ đến rắc rối đang chờ mình ở phía trước ... Bữa ăn được người hầu dọn ra. Giờ thì ông ta hiểu rằng mình vừa ước một điều khủng khiếp mọi thức ăn đều biến thành vàng khi ông ta chạm tới. Bụng đói cồn cào, Mi - đát hối hận, miệng không ngừng van nãi thần Đi - ô - ni - dốt. Bỗng, thần hiện ra, với vẻ mặt nghiêm nghị, phán - Nhà người hãy tới sông Pác - tôn, nhúng mình vào dòng nước, phép màu sẽ biến mất. Mi - đát làm như vậy và quả nhiên phép màu biến mất. Bạn thấy đấy, hạnh phúc không đến từ ước muốn tham lam mà làm nên từ bàn tay và trí óc. Bài tham khảo số 1 đề 3 Tiếng Việt lớp 5 SGK trang 45 tập 2 Ta là chim Phượng Hoàng. Ta chuyên cần giúp những người khốn khó và thay trời trừng trị những kẻ tham lam bất nhân. Ta thường bay ngang một ngôi làng, ta thấy ở đó có một gia đình nhà kia có hai anh em trai và một người cha già. Chẳng bao lâu, người cha mất đi. Nhà còn hai anh em. Người anh không những không bao bọc, thương yêu em mà lại rất tham lam, đối xử với em rất tệ. Hăn lấy vợ. Viện cớ đã có gia đình riêng hắn đứng ra chia gia tài. Bởi tham lam nên hắn giành hết gia sản, chỉ cho người em một cây khế ngọt ở góc vườn. Người em vốn ngoan ngoãn lại hiền lành nên anh chia sao người em nhận vậy. Anh ta nhận cây khế, dựng một túp lều con dưới gốc, rồi làm thuê cuốc mướn sống qua ngày. Cây khế của người em rất sai quả. Mùa khế chín, ta thấy người em thường hái trái đem ra chợ bán, lấy tiền mua gạo. Nhìn thấy người em tội nghiệp, làm lụng vất vả trong khi người anh rất sung sướng ta bèn thử lòng người em. Ta đến cây khế, thản nhiên ăn hết trái khế này đến trái khế khác. Người em thấy vậy bèn buồn bã nói với ta "Chim ơi, thương tôi với! Chim ăn hết khế của tôi thì tôi lấy gì đổi gạo?". Ta bèn nói "Ăn một quả khế, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng". Đêm sau, ta quay lại khu vườn. Bảo người em trèo lên lưng, ta chở anh ta vượt qua núi cao, sông dài, biển rộng đến đảo vàng, ta thả anh ta xuống. Một lúc sau, ta tháy người em quay ra với một túi ba gang đầy vàng. Ta lại cõng anh ta vượt trùng khơi về nhà. Từ đấy, cuộc sống của người em thay đổi hẳn. Anh ta không còn khổ cực nữa. Không những vậy, anh ta còn chia bớt của cải cho những người nghèo xung quanh mình. Tuy giàu có nhưng anh ta không hề kiêu căng, vẫn sống lối sống hết sức đạm bạc. Người anh thấy cuộc sống của người em thay đổi thì nổi máu tham lam. Anh ta đến nhà, hỏi chuyện rồi gạ người em đổi cây khế cho mình. Người em vui vẻ đổi cây khế cho anh trai và dọn về căn nhà mà cha mẹ để lại, nhường túp lều nhỏ dưới gốc khế của mình cho anh. Mùa khế lại đến, ta lại đến ăn khế chín. Người anh thấy ta ăn khế thì tiếc của, bèn đuổi ta đi. Ta nói "Ăn một quả khế, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng". Đúng hẹn, ta quay trở lại khu vườn, chở người anh đến đảo vàng. Thấy vàng hắn tối mắt tối mũi lấy đầy một túi to đến mười hai gang mà hắn may sẵn, không những vậy, hắn còn dắt theo trên người rất nhiều. Hăn quên mất rồi lời ta dặn rằng chỉ được đầy túi ba gang mà thôi. Ta chở hắn về nhưng vì hắn quá nặng nên khi bay đến giữa biển khơi ta chao cánh, gió lại thổi mạnh nên hắn rơi tỏm xuống biển. Thế đấy, những kẻ bát nhân, lại tham lam, ăn ở không chút nghĩa tình như hắn thì sớm muộn cũng sẽ nhận được kết cục như vậy. Còn người em, anh ta ăn ở hiền lành, lại sống có nhân nghĩa, người tốt thì bao giờ cũng sẽ nhận được điều tốt. Bài tham khảo số 2 đề 3 SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 45 Ta là sứ giả của nước Đại Việt. Suốt mấy năm nay, ta phụng sự cho nhà vua - một người hết lòng yêu nước, thương dân. Đặc biệt, nhà vua hết sức tin dùng và quý mến người tài. Vì thế, lần này người đã phái ta đi đến các ngôi làng tìm kiếm người tài về giúp ngài cai trị đất nước. Một ngày, khi đi qua ngôi làng nọ, ta nhìn thấy có hai cha con đang cùng nhau cày ruộng. Thế là, ta nảy lên sự tò mò, thử đặt một câu hỏi - Này, lão kia! Trâu của lão một ngày cày được mấy đường? Tuy nhiên, thật bất ngờ khi người trả lời ta lại là người con chứ không phải người cha - Thế xin hỏi ông câu này đã. Nếu ông trả lời đúng ngựa của ông đi một ngày được mấy bước, tôi sẽ cho ông biết trâu của cha tôi một ngày cày được mấy đường. Nghe cậu bé hỏi ngược lại như thế, ta nhận ra ngay cậu chính là nhân tài mà mình luôn tìm kiếm. Thế là, ta vội thúc ngựa về bẩm tấu cho nhà vua. Biết được câu chuyện nhà vua mừng lắm, nhưng để chắc chắn hơn, ngài quyết định sẽ thử cậu bé thêm lần nữa. Ngài ban cho làng cậu bé ba con trâu đực và ba thúng gạo nếp, yêu cầu một năm sau phải nộp lên chín con trâu. Trước lời đố đó, ta vô cùng thấp thỏm, không biết cậu bé sẽ trả lời thế nào. Một thời gian sau, khi ta đang cùng nhà vua bàn việc trong thư phòng, thì nghe tiếng khóc ầm ĩ ở trước cửa cung. Thấy lạ, nhà vua cho mời vào. Ta nhận ra ngay đó chính là cậu bé thông minh đó. Cậu ta khóc lóc đòi nhà vua bảo bố sinh em cho mình. Trước lời đề nghị vô lý đó, nhà vua vô cùng khó xử. Đúng lúc ấy, cậu bé hỏi ngược lại nhà vua, sao lại bắt làng cậu chăm cho ba con trâu đực đẻ ra chín con trâu con. Nghe thế, nhà vua liền nhận ra mình đã bị bẫy ngược rồi. Nhà vua vừa lòng lắm. Nhưng để cho cả triều đình cùng tin tài của cậu, người cho thử tài lần thứ ba. Ngài sai ta đem một con chim sẻ nhỏ đến, yêu cầu cậu bé làm thành ba mâm cỗ. Ngay lập tức, cậu bé bảo ta đem về cho vua một cây kim, nhắn rằng. nhờ ngài mài kim thành một con dao thật sắc để mổ thịt chim. Lần này, ai cũng tâm phục khẩu phục. Một hôm nọ, sứ giả của nước láng giềng sang chơi, mang theo một câu đố vô cùng khó. Biết đây là ý muốn thăm dò xem nước ta có người tài không của họ, nhà vua vô cùng tức giận. Đúng lúc mọi người đang vò đầu bứt tai để suy nghĩ, ta nhớ ngay đến cậu bé thông minh kia. Được sự đồng ý của nhà vua, ta đem câu đố đến chỗ cậu. Nào ngờ, trước câu hỏi cả triều đình đều bó tay ấy, cậu vừa nghe đã giải được ngay. Không những thế, còn đọc đáp án thành bài đồng dao “Tang tình tang! Tính tình tang! Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng Bên thời lấy giấy mà bưng Bên thời bôi mỡ kiến mừng kiến sang…” Nhờ trí thông minh của cậu bé, mà triều đình ta giải được câu đố khó. Khiến sứ giả phải e dè. Sau sự kiện lần đó, cậu bé được phong làm trạng nguyên trẻ tuổi nhất. Còn ta, được nhà vua thưởng hậu hĩnh vì đã tìm được người tài cho đất nước. CLICK NGAY vào nút TẢI VỀ dưới đây để tải bài soạn Tiếng Việt sách giáo khoa tập 2 trang 45 Bài kiểm tra viết - Kể chuyện file word và pdf hoàn toàn miễn phí từ chúng tôi
Soạn bài Tập làm văn Kể chuyện Kiểm tra viết trang 45 SGK tiếng việt lớp 5 tập 2. Để học tốt hơn danh sách các bài tập trong bài Tập làm văn Kể chuyện Kiểm tra viết, sau đây là hướng dẫn soạn bài đầy đủ, ngắn gọn và chi tiết nhất. Hướng dẫn soạn bài – Tập làm văn Kể chuyện Kiểm tra viết Giải đề 1 Trang 45 SGK tiếng việt 5 tập 2 Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. Trả lời Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói – Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao! Quỳnh bĩu môi – Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa. Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi – Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn. Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên. Giải đề 2 Trang 45 SGK tiếng việt 5 tập 2 Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. Trả lời Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé! Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan. Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi – Anh có mang tiền không? Người mù đáp – Có, nhưng đấy là tiền của tôi. – Cứ đưa đây! Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán – Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy. Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội. Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì khiến tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu họa cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột. Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khóa bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên. Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông. Giải đề 3 Trang 45 SGK tiếng việt 5 tập 2 Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. Trả lời Tôi là người em trong câu chuyện Cây Khế. Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi nặng trĩu một nỗi buồn. Đó là nỗi buồn vì anh tôi đã vĩnh viễn ra đi bởi lòng tham lam vô độ. Lúc sinh thời, bố mẹ tôi có một gia sản tương đối lớn. Khi họ mất đi, anh tôi dành hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai,… Anh chỉ để cho tôi một túp lều nhỏ và một cây khế. Tôi lúc nào cũng hiếu thuận nên nhất mực nghe theo, không dám đòi hỏi gì hơn. Hằng ngày, vợ chồng tôi ra sức chăm bón nên cây khế mau đơm hoa, kết trái. Nhìn cây khế trĩu quả, vợ chồng tôi vui mừng khôn xiết. Cây khế đã trở thành nguồn sống của gia đình tôi. Một ngày kia, bỗng có một con chim lạ từ đâu bav đến đậu trên cây khế. Chim thật đẹp. Bộ lông nó mịn màng như nhung, thân hình chim to lớn như đại bàng. Chim ăn khế nhà tôi rất nhiều, nó mổ hết quả này đến quả khác. Tôi thật xót lòng nhưng không nỡ xua đuổi chim đi. Tôi chi đứng dưới gốc mà than thờ với chim rằng – Gia đinh ta sống nhờ vào cây khế này thôi, nay chim ăn hết thì ta sống làm sao? Tôi vừa dứt lời thì chim kêu lên thành tiếng “Ăn một quả khế Trả một cục vàng May túi ba gang Mang đi mà đựng” Thật ngạc nhiên! Tôi không nghĩ rằng chim sẽ giúp mình giàu sang, nhưng tôi vẫn bảo vợ may một cái túi vừa đúng ba gang. Sáng hôm sau, chim đến chở tôi đi lấy vàng, tôi vô cùng vui sướng vì quá nhiều vàng ở đấy, nhưng tôi chỉ lấy vừa đủ đựng vào túi rồi leo lên lưng chim để chim chở về nhà. Gia đình tôi đã trở nên giàu có từ dạo ấy. Tôi đã có cơ hội giúp đỡ người nghèo khó trong làng. Vợ chồng tôi thầm cảm ơn chim thần tốt bụng đã giúp đỡ chúng tôi. Chẳng bao lâu, anh tôi biết được sự việc trên nên sang nhà tôi đòi đổi gia sản của anh để lấy lại cây khế. Vốn chiều lòng anh nên tôi chấp thuận. Tôi chỉ mong anh em thuận hòa và gia đình êm ấm. Thế là hằng ngày anh cứ đứng ờ gốc cây khế mà trông chờ chim lạ. Sự chờ mong của anh cũng đến. Chim lạ bay tới ăn khế, anh tôi than thở với chim. Chim lạ cũng kêu thành tiếng như lần trước. Anh tôi mừng quá, lòng tham của anh trỗi dậy. Anh bảo vợ may cái túi mười hai gang để chuẩn bị đi lấy vàng. Sáng sớm hôm sau, chim bay đến chở anh đi đến núi vàng. Đến nơi, chim đáp cánh xuống. Nhìn thấy vàng, anh hoa cả mắt. Anh không cầm được lòng tham nên cố lấy cho thật nhiều vàng. Anh đựng đầy vào túi mười hai gang và còn lấy thêm giấu vào trong người. Lúc về, chim bay qua giữa biển thì gặp cơn gió mạnh, chim mỏi cánh bảo anh thả bớt vàng xuống nhưng anh không chịu nghe lời, cứ khư khư ôm lấy túi vàng. Bỗng cánh chim chao đảo. Chim không chịu đựng được nữa vì quá nặng nên đã trút anh tôi cùng cái túi vàng xuống biển. Tôi thật đau xót cho anh. Giá như anh tôi đừng tham lam thì đâu có kết cục bi thảm như thế. Từ câu chuyện về cây khế và chim thần, tôi muốn nhắn gửi mọi người một điều “Ở hiền thì được gặp hiền Người ngay thì được phật, tiên độ trì”. Tham khảo thêm cách soạn khác bài Tập làm văn Kể chuyện Kiểm tra viết Chọn một trong các đề bài sau Đề 1. Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. Đề 2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. Đề 3. Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. Trả lời Đề 1. Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy! Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập. Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”, Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”. Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục. Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”. Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi. Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững. Đề 2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã được học. Một buổi trưa hè đưa đến cho em giấc ngủ ngon lành. Trong mơ, em thấy túp lều tranh và một cây khế đang sai trĩu quả. Thì ra, là câu chuyện “Cây khế”. Ngày xưa, một gia đình nọ có hai anh em. Gia đình họ sống thật hạnh phúc, được mấy năm thì bố mẹ qua đời. Một thời gian sau, người anh lấy vợ. Vì không muốn cho em ở cùng, hai vợ chồng anh đòi chia tài sản. Vì thế còn có vợ con người anh chiếm hết tài sản chỉ để lại một túp lều và cây khế. Người em ra đi mà không oán trách anh mình điều gì. Đến mùa khế ra quả, có con chim lạ không biết đến từ đâu tới ăn hết trái này đến trái khác. Người em thấy vậy sốt ruột lắm, bèn nói với chim. – “Cả gia sản nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này chim mà ăn hết tôi biết trông cậy vào đâu” Thấy vậy chim bèn nói – “Ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”. Theo đúng lời của chim, người am may túi ba gang. Sáng hôm sau, con chim bay đến một hòn đảo ở ngoài khơi xa. Hòn nào hòn đầy lấp lánh. Đến đó người em lấy đầy túi ba gang rồi theo chim ra về. Từ đó, người em có cuộc sống khá giả. Thấy em mình giàu có nhanh chóng người anh bèn đến thăm, lân la dò hỏi. Vốn thật thà người em kể hết chuyện cho anh nghe. Thấy vậy, người anh liền đổi cả gia tài lấy cây khế. Ngày nào anh cũng xin em đổi. Thương anh nên người em chấp nhận đổi. Đến mùa khế sai quả, hai vợ chồng người anh thay nhau trực dưới gốc cây đợi con chim lạ. Một hôm, vợ chồng người anh thấy một con chim rất to đậu trên cây khế ăn quả. Sự việc diễn ra giống hệt người em. Nhưng thay vì may túi ba gang thì người anh may túi mười hai gang. Khi đến hòn đảo người anh ních đầy túi mười hai gang mà còn nhét đầy người. Người anh ì ạch vác túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Vì nặng quá nên chim phải vỗ cánh ba lần mới bay lên được. Lúc bay qua biển, một luồng gió mạnh làm chim lảo đảo hất người anh và túi vàng xuống biển. Đúng theo câu tục ngữ “Tham thì thâm”. Đây cũng là bài học cho mọi người không nên tham lam ích kỉ. Đề 3. Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó. Ta là chim Phượng Hoàng. Ta chuyên cần giúp những người khốn khó và thay trời trừng trị những kẻ tham lam bất nhân. Ta thường bay ngang một ngôi làng, ta thấy ở đó có một gia đình nhà kia có hai anh em trai và một người cha già. Chẳng bao lâu, người cha mất đi. Nhà còn hai anh em. Người anh không những không bao bọc, thương yêu em mà lại rất tham lam, đối xử với em rất tệ. Hắn lấy vợ. Viện cớ đã có gia đình riêng hắn đứng ra chia gia tài. Bởi tham lam nên hắn giành hết gia sản, chỉ cho người em một cây khế ngọt ở góc vườn. Người em vốn ngoan ngoãn lại hiền lành nên anh chia sao người em nhận vậy. Anh ta nhận cây khế, dựng một túp lều con dưới gốc, rồi làm thuê cuốc mướn sống qua ngày. Cây khế của người em rất sai quả. Mùa khế chín, ta thấy người em thường hái trái đem ra chợ bán, lấy tiền mua gạo. Nhìn thấy người em tội nghiệp, làm lụng vất vả trong khi người anh rất sung sướng ta bèn thử lòng người em. Ta đến cây khế, thản nhiên ăn hết trái khế này đến trái khế khác. Người em thấy vậy bèn buồn bã nói với ta “Chim ơi, thương tôi với! Chim ăn hết khế của tôi thì tôi lấy gì đổi gạo?”. Ta bèn nói “Ăn một quả khế, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng”. Đêm sau, ta quay lại khu vườn. Bảo người em trèo lên lưng, ta chở anh ta vượt qua núi cao, sông dài, biển rộng đến đảo vàng, ta thả anh ta xuống. Một lúc sau, ta thấy người em quay ra với một túi ba gang đầy vàng. Ta lại cõng anh ta vượt trùng khơi về nhà. Từ đấy, cuộc sống của người em thay đổi hẳn. Anh ta không còn khổ cực nữa. Không những vậy, anh ta còn chia bớt của cải cho những người nghèo xung quanh mình. Tuy giàu có nhưng anh ta không hề kiêu căng, vẫn sống lối sống hết sức đạm bạc. Người anh thấy cuộc sống của người em thay đổi thì nổi máu tham lam. Anh ta đến nhà, hỏi chuyện rồi gạ người em đổi cây khế cho mình. Người em vui vẻ đổi cây khế cho anh trai và dọn về căn nhà mà cha mẹ để lại, nhường túp lều nhỏ dưới gốc khế của mình cho anh. Mùa khế lại đến, ta lại đến ăn khế chín. Người anh thấy ta ăn khế thì tiếc của, bèn đuổi ta đi. Ta nói “Ăn một quả khế, trả một cục vàng. May túi ba gang, mang đi mà đựng”. Đúng hẹn, ta quay trở lại khu vườn, chở người anh đến đảo vàng. Thấy vàng hắn tối mắt tối mũi lấy đầy một túi to đến mười hai gang mà hắn may sẵn, không những vậy, hắn còn dắt theo trên người rất nhiều. Hắn quên mất rồi lời ta dặn rằng chỉ được đầy túi ba gang mà thôi. Ta chở hắn về nhưng vì hắn quá nặng nên khi bay đến giữa biển khơi ta chao cánh, gió lại thổi mạnh nên hắn rơi tõm xuống biển. Thế đấy, những kẻ bất nhân, lại tham lam, ăn ở không chút nghĩa tình như hắn thì sớm muộn cũng sẽ nhận được kết cục như vậy. Còn người em, anh ta ăn ở hiền lành, lại sống có nhân nghĩa, người tốt thì bao giờ cũng sẽ nhận được điều tốt. HTTPS//
Giải bài tập SGK Tiếng Việt 5 tập 2Soạn bài Kể chuyện Vì muôn dânKể chuyện lớp 5 Vì muôn dân là lời giải phần Kể chuyện SGK Tiếng Việt 5 tập 2 trang 73 cho các em học sinh tham khảo, rèn kỹ năng kể chuyện, kể lại từng đoạn câu chuyện và nắm được nội dung ý nghĩa của câu chuyện dẫn giải giải phần Kể chuyện SGK Tiếng Việt 5 tập 2 trang 73Câu 1 trang 73 sgk Tiếng Việt 5 Dựa vào lời kể của cô giáo thầy giáo và các tranh vẽ dưới đây, hãy kể lại từng đoạn câu lời* Đoạn 1 bức tranh 1Ông Trần Liễu biết mình khó qua khỏi cơn bạo bệnh, liền cho gọi con trai Trần Quốc Tuấn để trối lại những lời cuối cùng.* Đoạn 2 bức tranh 2Cùng thời điểm đó, giặc Nguyên kéo quân sang xâm lược nước ta. Chúng đi đến đâu là giết hại dân lành, cướp bóc tài sản... Lòng dân vô cùng oán hận.* Đoạn 3 bức tranh 3Trần Quốc Tuấn cùng các chiến sĩ nghênh đón Trần Quang Khải.* Đoạn 4 bức tranh 4Trần Quốc Tuấn tự tay mình tắm gội cho Trần Quang Khải.* Đoạn 5 bức tranh 5Vua Trần Nhân Tông, Trần Quốc Tuấn, Trần Quang Khải cùng các vị bô lão tại hội nghị Diên Hồng luận bàn việc nước.* Đoạn 6 bức tranh 6Giặc Nguyên bại trận tháo chạy về 2 trang 73 sgk Tiếng Việt 5 Kể lại toàn bộ câu lờiNăm 1235, ông Trần Liễu lâm bệnh nặng khó qua khỏi nên cho gọi con trai là Trần Quốc Tuấn lúc đó mới năm, sáu tuổi mà dặn rằng "Con hãy vì cha mà lấy thiên hạ. Nếu không, nơi chín suối, cha không thể nhắm mắt được". Biết cha mình không quên được mối hiềm khích với vua Trần Nhân Tông, nên Trần Quốc Tuấn đành gật đầu để yên lòng cha. Nhưng Trần Quốc Tuấn vẫn nghĩ rằng đó là điều phi lí nên tìm mọi cách giảng hòa mối hiềm khích của gia tộc, để đi đến thống nhất mà lo chống giặc ngoại xâm, củng cố, xâu dựng đất nước vững cuối năm 1284, giặc Nguyên kéo hàng chục vạn quân sang xâm lược nước ta. Chúng đi đến đâu là giết hại dân lành đến đó, gây bao cảnh tang tóc, đau thương. Dân tình rất oán hận. Trước tình thế đó, vua Trần Nhân Tong cho mời Trần Quốc Tuấn đến. Tại kinh đô Thăng Long, Trần Quốc Tuấn cho mời tể tướng Trần Quang Khải đến để cùng bàn bạc tìm kế sách đánh giặc Nguyên. Trần Quang Khải vốn dĩ rất ngại tắm, nên Trần Quốc Tuấn sai người nấu nước với các loại hoa thơm và tự tay mình tắm gội cho Trần Quang Khải. Vừa tắm cho vị tể tướng, Trần Quốc Tuấn vừa chuyện trò đùa vui- Thật may mắn cho tôi khi được tắm cho tể Quang Khải xúc động nói lại với Trần Quốc Tuấn- Tôi mới là người may mắn khi được Quốc công Tiết chế tắm tắm gội và cuộc nói chuyện chân tình cởi mở đó đã dần xóa đi mối hiềm khích trong gia tộc và những vị trụ cột của triều đình đã sát cánh bên nhau cùng lo việc hôm sau, Trần Quang Khải và Trần Quốc Tuấn ăn mặc tề chỉnh vào cung yết kiến đức vua. Vua đã chờ sẵn hai vua mở đầu cuộc bàn bạc bằng lời nói chân tình- Trước đây, giặc Nguyên đã bị quân và dân ta đánh đại bại. Lần này chúng lại xâm lược nước ta với lực lượng hùng hậu hơn, mạnh hơn trước rất nhiều. Vậy các khanh đã có kế sách gì để đánh tan giặc Nguyên, giữ yên bờ cõi cho trăm họ được nhờ?Hưng Đạo trình tâu vua kế sách của mình, rồi chốt lại việc phải làm trước mắt là- Cần phải triệu tập bô lão cả nước về kinh để bàn bạc, đi đến quyết tâm đánh giặc Nguyên xâm lược. Làm như thế là ta đã tập hợp được ý nguyện trăm họ, quyết tâm của trăm họ, thì thế giặc có mạnh đến đâu cũng bị bại vua thuận ý và ra chiếu triệu tập các bô lão từ mọi miền của đất nước về dự hội Diên Hồng bàn bạc việc quốc gia đại sự. Hội Diên Hồng lịch sử đó diễn ra vào sáng đầu xuân năm đông đủ bô lão, các tướng sĩ, vua dõng dạc hỏi- Sứ nhà Nguyên trình thư, xin mượn đường đi qua nước ta để đánh Chăm Pa, vậy ý các ngươi như thế nào?Hưng Đạo khẳng khái tâu với vua- Cho giặc Nguyên mượn đường là mất lời tâu của Hưng Đạo, hội Diên Hồng vang lên tiếng nói của các bô lão và tướng sĩ- Không cho giặc Nguyên mượn tỏ ra cảm kích trước khí thế hừng hực đó, nên vua hỏi tiếp- Nên hòa hay nên đánh?Cả hội nghị Diên Hồng vang lên tiếng nói đồng thanh- Nên đánh!- Sát Thát!Hội nghị Diên Hồng là hội nghị ý nguyện muôn dân và tướng sĩ đồng lòng đánh đuổi giặc Minh xâm lược. Nhờ vậy mà vua Trần đã lãnh đạo toàn dân đánh tan giặc Minh xâm lược, đem lại cuộc sống bình yên cho trăm họ, giữ yên bờ cõi, giang sơn của đất nước Việt 3 trang 73 sgk Tiếng Việt 5 Trao đổi với các bạn về ý nghĩa câu lờiCâu chuyện ca ngợi tinh thần đoàn kết của dân tộc ta và ý chí đánh tan kẻ thù xâm lược, giữ yên bờ cõi, giang sơn gấm vóc của đất nước Việt Nam thân yêu.>> Bài tiếp theo Tập đọc lớp 5 Cửa sôngNgoài ra, các em học sinh hoặc quý phụ huynh còn có thể tham khảo thêm phần Tập làm văn 5 , Giải SGK và Giải VBT Tiếng Việt lớp 5 . Đồng thời, để củng cố kiến thức, mời các em tham khảo các phiếu bài tập Đọc hiểu Tiếng Việt 5 , Bài tập Luyện từ và câu 5 , Trắc nghiệm Tiếng Việt 5 .
ke chuyen kiem tra viet lop 5