sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần

Về tên truyện: "Hoành môn chi hạ" là câu đầu tiên trong Kinh Thi phần Quốc phong, Trần phong, dịch nghĩa đen là bắc gỗ ngang làm cổng nhà. Nghĩa bóng ám chỉ ngôi nhà đơn sơ. Tê Trì là quý nữ của tôn thất hoàng tộc, thế nhưng bị từ hôn. Thế là Tê Trì được gả cho một người dù xuất thân không cao nhưng lại tay giữ trọng binh - Phục Đình. Thần sắc hắn tái nhợt, khóe miệng còn chảy ra vết máu, xem ra bị thương không nhẹ. Mộc Hòe và Mộc Ân lập tức liền đến bên người Trần Văn Vũ, đỡ hắn ngồi xuống. Mộc Ân nhanh chóng cho Trần Văn Vũ ăn vào đan dược, tiếp theo vội hỏi: - Văn Vũ, đến cùng là sao? Ngôn Tình, Cổ Đại, Sắc, Trọng Sinh. Full. Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo . 5. Hoa Lý Tầm Hoan Cổ Đại, Ngôn Tình, Sủng. Full. Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi . 5. Mậu Lâm Tu Trúc Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần . 5. Y Nhân Khuê Khuê Chương 4. /155. Chương Sau Chương Tiếp. "Tam đệ, sao đệ có thể nói như vậy với biểu muội?". Một giọng nam vang lên giữa bầu không khí sượng sùng, mắng lang quân mới đến vô lễ. Trong đại sảnh chật ních người dưới ánh đèn sáng trưng, khó lòng thấy rõ mặt người. Frau Mit Bart Sucht Mann Fürs Leben. —— Trần Tuyết là ai? Câu hỏi này đã khiến La Linh Dư đau đầu rất nhiều ngày. La Linh Dư vốn hay nghĩ nhiều, có điều tuy nàng rất bực thì vẫn không đùng đùng nổi giận, cầm chiếc khăn đó đi chất vấn Lục Quân. Ngộ nhỡ là nàng hiểu lầm thì sao? Ngộ nhỡ Lục Quân xảo quyệt, không chịu thừa nhận thì sao? Nàng không diễn tả được cảm nhận lúc này của mình. Nếu là lang quân khác, có thể nàng sẽ không phải xoắn xuýt, không phải hỏi nhiều. Sinh ra trong sĩ tộc thượng lưu, La Linh Dư biết rõ lang quân quý tộc thường hay vụng trộm. Chẳng mấy ai mà không lén ăn thịt, là một nữ lang thông minh thì sẽ giả vờ như không biết, chỉ âm thầm giải quyết “miếng thịt” đó. Nhưng khi chuyện như vậy xảy ra trên người Lục Quân, thì nàng lại nuốt không trôi cục tức này. Nàng và Lục Quân đã phát triển tới mức bàn chuyện cưới gả rồi, chàng cũng sắp cưới nàng rồi. Nếu chàng thật sự tằng tịu với nữ lang khác vào lúc này… Nàng tính vốn nhỏ nhen, cục tức mắc nghẹn ở họng, hễ nhớ đến là khó chịu, thật sự không có cách nào gả cho chàng nổi. Nàng không gả cho chàng, vậy không phải bao nhiêu tinh lực nàng phí hoài với chàng đều uổng phí cả sao? Những tật xấu của Lục Quân được nàng sửa, chẳng phải các nữ lang sau này cũng được hưởng không à? Có kẻ ngu mới truy cứu có phải Lục tam lang lén nàng ăn vụng không. Nhưng La Linh Dư cầm chiếc khăn tay kia lại thấy chán ghét, không chịu nổi. Nàng đợi thêm mấy hôm, vẫn ngày ngày đi thăm Lục Quân như trước, nàng phát hiện Lục Quân không hề phát hiện trong đống quần áo của mình thiếu đi chiếc khăn tay. La Linh Dư thấy sắc mặt chàng vẫn điềm nhiên như không thì lại đa nghi, đoán không rõ là chàng không biết thật, hay chàng trong lòng sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ để lừa mình. Nói Lục Quân tuyệt đối không lừa nàng thì nàng không tin, chàng sắc sảo đến vậy mà; nói nàng có thể nhận ra ngay sự che giấu lừa gạt của chàng, La Linh Dư càng không tin mình có thể nhìn thấu được khả năng nói dối của Lục Quân. Thế là nàng tự âm thầm điều tra. Khả năng đầu tiên mà Lục Quân vụng trộm là lúc nàng chưa tới Nam Dương. Quãng thời gian đó chiến sự ở Nam Dương chưa quá căng thẳng, chàng còn có thời gian ăn vụng. Về sau quá bận, đến công vụ chàng còn phê duyệt không hết, Lục tam lang là người kiêu ngạo, tuyệt đối không thể không dằn nổi lòng thèm thịt mà lén lút sau lưng nàng. Vì thế, La Linh Dư cố tình đến chỗ Ngụy tướng quân Ngụy Tông hỏi thăm thông tin. Nữ lang xinh đẹp tuyệt trần chỉ mới nhoẻn miệng cười đã khiến Ngụy Tông thẩn thơ, nàng hỏi gì thì ngoan ngoãn trả lời. Ngụy tướng quân hếch mũi lên trời, phê phán Lục tam lang từ đầu tới đuôi “… Lục tham quân có tính cách vương công quý tộc, mắt lại cao hơn đầu. Nữ lang không biết đấy thôi, lúc hắn mới tới Nam Dương, trên tay ai có bùn mà vô tình đụng phải hắn, là hắn có thể sầm mặt suốt một ngày đấy. Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt kia của Lục tham quân đúng không? Với có một lần nói chuyện, ông đây nói nhầm một chữ thôi, mà cô có biết ánh mắt lúc đó của hắn khiến ta đau lòng thế nào không? Trong mắt hắn không có ai cả… Mỗi lần ông đây thấy dáng vẻ không xem ai ra gì của hắn là lại muốn đánh cho một trận. Mẹ nó, hắn là người, còn bọn ta không phải là người hả? Không xứng để hắn nhìn sao?” Ngụy tướng quân hùng hổ, tuy bây giờ quan hệ với Lục tam lang đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng hễ nhắc đến khuyết điểm của Lục tam lang thì vẫn than phiền —— “Lang quân khác tòng quân rèn luyện, dần dà cũng quen với cuộc sống bừa bộn. Nhưng Lục tam lang thì không như vậy, hắn để bọn ta phải quen với hắn! Nửa năm trôi qua, cô nhìn đi, hễ có thể là Lục tam lang sẽ không đến doanh trại, thích làm thế nào thoải mái thì làm…” La Linh Dư rất hiểu tâm trạng của Ngụy tướng quân. Vì Lục Quân chính là người như thế. Nhớ lại lúc mới quen chàng, không biết nàng đã bị chàng nhìn với ánh mắt chê bai bao nhiêu lần. Chính là ánh mắt nửa cười nửa không, đứng ngoài xem trò vui khiến người ta khó chịu. Nhưng hiện tại không phải là lúc để chỉ trích Lục Quân với Ngụy tướng quân, La Linh Dư nhân lúc Ngụy tướng quân khát nước, vội xen lời hỏi “Thế có nữ lang nào theo đuổi huynh ấy không?” Ngụy tướng quân lập tức nhớ lại những mỹ nhân ngày trước mình đưa cho Lục Quân mà bị trả về, cả giận nói “Đến cả nữ nhân mà hắn cũng xem thường! Ai mà chăm sóc được hắn? La nữ lang, sao cô lại chịu được hắn vậy…” La Linh Dư mím môi cười, không dám nói thật ra thì mình cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân với Lục Quân. La Linh Dư đã lấy được câu trả lời mong muốn từ chỗ Ngụy tướng quân, nàng nhanh chóng rời đi, để lại bóng lưng thướt tha xinh đẹp làm Ngụy tướng quân ngẩn ngơ. Ngụy Tông nghĩ bụng, nếu chỉ nhìn từ dung mạo thì Lục tam lang và La nương tử cũng xứng đôi như Kim đồng Ngọc nữ. La Linh Dư lại kiểm tra thêm, xác nhận trước khi nàng đến Nam Dương, không hề có nữ lang nào ở cạnh Lục Quân, thế là nàng khoanh vùng khoảng thời gian khi Lục tam lang đi Lạc Dương. Đã có chuyện gì xảy ra ở Lạc Dương, Lục Quân cứu các danh sĩ kia ra như thế nào? Tất cả đều là chuyện cơ mật nên La Linh Dư không tiện hỏi thăm. Nhưng “Trần Tuyết” thì là quân cơ cái gì? La Linh Dư vất vả lấy được danh sách các quân sĩ đi cùng Lục Quân đến Lạc Dương, nàng định đi hỏi từng người một trong danh sách. Trong bữa sáng sau giờ luyện binh, La nữ lang tốt bụng lại đến doanh trại giúp mọi người cải thiện cơm nước, khiến các tướng sĩ xấu hổ. Nữ lang như hoa hồ điệp lo toan chu toàn trong đám đông, tìm được cơ hội vui vẻ trò chuyện với các quân sĩ, bỗng La Linh Dư thuận miệng hỏi “Nghe nói trong thành Lạc Dương có một nữ lang rất nổi tiếng, họ Trần tên Tuyết, các huynh đã từng nghe nhắc đến bao giờ chưa?” “Phì ——” Bọn họ đồng loạt phun cháo ra, bị sặc ho dữ dội. Chu Dương Linh bên kia nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang. La Linh Dư đỏ mặt đứng dậy, vội khoát tay tỏ ý không có gì, sau đó nhanh chóng vỗ vai bọn họ, không ngờ cái tên “Trần Tuyết” lại làm họ có phản ứng mạnh đến thế. Bọn họ xong rồi thì mới ngẩng đầu lên, sắc mặt kỳ lạ. Thấy đôi mắt lấp lánh của nữ lang, mọi người lạ lùng hỏi “Ai nói cho nữ lang biết về Trần Tuyết?” La Linh Dư giả mù sa mưa mỉm cười, còn dùng khăn tay che má “Đương nhiên là tam biểu ca của ta rồi.” Mọi người “A…” Bọn họ nhìn nhau, một lời khó mà nói hết được Lục tam lang đúng là dũng sĩ. Không chỉ bản thân giả gái, mà chàng còn dám nói chuyện này cho La nương tử nghe. Da mặt dày thật đấy. Chẳng lẽ đây chính là lý do mà Lục tam lang có thể cưới La nương tử, còn bọn họ chỉ biết thở ngắn than dài? La Linh Dư không hài lòng “Nói đi mà! Sao lại không nói gì vậy? Rốt cuộc Trần Tuyết là ai? Vì sao tam biểu ca của ta lại biết nàng ta?” Mọi người lại nhìn nhau, một người trong đó dè dặt hỏi “Có thể… Là… là biết trước rồi?” Tròng mắt La Linh Dư co lại. Nàng giỏi nhìn mặt đoán ý, đương nhiên có thể nhận ra ánh mắt né tránh của họ. Mà bọn họ càng né tránh thì càng chứng minh suy đoán trong lòng nàng —— Lục Quân là trưởng quan của bọn họ, Lục Quân vụng trộm ăn thịt, vì lấy lòng quan trên nên bọn họ giữ kín bí mật này. La Linh Dư đau lòng, nhưng biết dù có hỏi lại thì bọn họ cũng không nói thật. Nàng đánh ám chỉ bóng gió “… Thật ra thì lang quân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Tam biểu ca đúng là, chỉ trách huynh ấy không nói rõ với ta. Làm như ta là kẻ không hiểu chuyện vậy. Dù để Trần Tuyết tỷ tỷ vào cửa, ta cũng rất độ lượng mà.” Mọi người “… A, tam lang sẽ không để, để Trần, Trần… vào cửa đâu. La nương tử đừng nghĩ nhiều.” Dù Lục tam lang muốn thì ngài ấy cũng không có khả năng đó đâu. Sao ngài ấy có thể nạp chính mình làm tiểu thiếp được? Mọi người càng né tránh La Linh Dư dữ dội. Nào ngờ bọn họ càng né, La Linh Dư càng tức tối, lửa giận với Lục Quân càng nhiều. Nhưng La Linh Dư có một ưu điểm, đó chính là nàng biết đè nén cơn giận. Tuy trong lòng tức tới mức chỉ muốn xé nát Lục Quân và ả hồ ly tinh đó ra, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười hỏi thăm “Tam biểu ca ta hay gặp mỹ nhân, mà người có thể khiến huynh ấy rung động cũng không nhiều. Trần Tuyết nương tử là mỹ nhân nổi tiếng ở Lạc Dương đúng không?” Bọn họ nhớ lại chuyện náo động mà Lục tam lang gây ra ở Lạc Dương, ậm ờ đáp “… Danh tiếng lớn thật…” La Linh Dư “Nữ lang kia có xuất thân thế nào? Giỏi cái gì?” Trên trán bọn họ đổ mồ hôi lạnh “Là nữ, nữ tử chơi đàn… Có điều nữ lang à, nữ lang suy nghĩ nhiều rồi…” La Linh Dư ngắt lời, nghiêng người tới hỏi “Vậy không biết là ta đẹp hay Trần Tuyết tỷ tỷ đẹp hơn?” Các quân sĩ suy sụp Trong mắt bọn họ, đương nhiên La nữ lang đẹp nhất rồi! Nhưng phải thú nhận Lục tham quân đóng giả Trần Tuyết quá đẹp, nếu không sao có thể khiến thái thú Lạc Dương nhìn quen nữ nhân cũng phải hoa mắt? Hơn nữa, Lục tham quân còn là trưởng quan của bọn họ, bọn họ cũng không thể chê bai Lục tham quân được. Mấy người run lẩy bẩy “Vấn, vấn đề này… Tự đi hỏi tham quân là được rồi…” Bọn họ vừa dứt lời thì thấy La Linh Dư còn định nói tiếp, nhưng bọn họ sợ nữ lang này lắm rồi. Trong đầu nghĩ, La nương tử nhìn dịu dàng hiền lương là thế, sao lời nói ra lại chứa nhiều cạm bẫy vậy? Đằng sau câu hỏi nào cũng đầy tâm cơ, khiến người ta không dễ trả lời. Ấn tượng mà La Linh Dư tạo ra trước đó hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện lúc này của nàng, dọa các quân sĩ phải bỏ chạy, không dám nói chuyện với La Linh Dư nữa. Lúc này Chu Dương Linh đi đến, đứng sau lưng La Linh Dư nhìn gò má trắng nõn của nàng, trong mắt ẩn chứa tức giận và đau lòng. Chu Dương Linh cúi đầu, hỏi khẽ “Muội muội sao vậy?” Hai vai La Linh Dư cứng lên, cắn môi dưới. Trong lòng nàng có kích động muốn tâm sự, nhưng cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Lục Quân, không muốn nói nhiều về chuyện này. Chỉ là nàng cau mày, trong lòng than thở, bắt đầu lo cho tương lai của mình và Lục Quân —— nàng vẫn khăng khăng muốn làm rõ cây gai “Trần Tuyết” này. Lòng nàng vốn nhỏ nhen, nếu cây gai này mà lộ thật thì liệu nàng và Lục Quân còn có tương lai không? Nhưng rời khỏi chàng… thì lại không nỡ, lòng đau như cắt. *** La Linh Dư hơi sợ, không dám thăm dò nữa. Nàng trằn trọc một đêm không ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy, nàng tự thuyết phục mình thôi bỏ qua đi, đừng hỏi nhiều nữa. La Linh Dư không dám đi gặp Lục Quân, sợ mình không kìm nén được mà chất vấn ngay mặt, cãi nhau với chàng đến mức không thể hòa giải. Nàng uể oải chải tóc, khi thị nữ hỏi hành trình hôm nay, nàng ngẩn người một lúc rồi vẫn quyết định tới doanh trại xem sao. Ái tình làm kẻ thế gian phải lo được lo mất. Khiến nàng vừa không nỡ rời xa chàng, lại hận chàng vừa vô tình cũng đa tình. La Linh Dư không muốn nghe ngóng gì về “Trần Tuyết”, nhưng không ngờ hôm nay lại đúng lúc hai nước đang trao đổi tù binh. Thái thú Lạc Dương râu ria xồm xoàm, tinh thần sa sút trở lại doanh trận của đoàn sứ thần Bắc quốc, lúc mọi người sắp đi qua cửa rào tre rời khỏi doanh trại, thái thú Lạc Dương chợt thấy nữ lang mặc váy dài ở cạnh cửa, ánh mắt lập tức thay đổi. Thái thú Lạc Dương trầm mặc một lúc rồi bước tới, cách hàng rào hỏi nữ lang ở bên ngoài “Là… La nương tử đúng không? Là hôn thê của Lục tam lang?” Bị bắt mấy ngày, thái thú Lạc Dương đã biết rõ Lục tam lang là ai và quan hệ cá nhân của chàng như thế nào. La Linh Dư ngạc nhiên, sau khi thái thú Lạc Dương giới thiệu thân phận của mình, nữ lang mới khom người vái “Đúng thế… Ngày trước tam biểu ca ta ở Lạc Dương, có phải đã đắc tội gì với phủ quân không? Hai nước giao chiến, mong phủ quân bỏ qua cho.” Mặt thái thú Lạc Dương cứng lại. La Linh Dư nhìn ông ta với vẻ kỳ lạ. Cả hai trố mắt nhìn nhau nửa buổi, La Linh Dư bắt đầu nghi ngờ, không biết người này chạy đến nói chuyện với mình là có ý gì, chẳng nhẽ thèm thuồng sắc đẹp của mình? Vừa nghĩ đến đây, La Linh Dư thản nhiên lùi về sau hai bước. Nào ngờ thái thú xoắn xuýt cả buổi, vẫn không nhịn được mà hỏi “… Lục tam lang… đã khỏe lại chưa? Hình như không thấy y đâu.” La Linh Dư “…” Cứ cảm thấy có gì là lạ. Nàng đưa mắt nhìn đối phương, cân nhắc trả lời “Vẫn còn bị thương sau vụ tuyết lở. Huynh ấy đang dưỡng bệnh, cũng sắp khỏe rồi. Nếu phủ quân đã biết tam biểu ca, mà hai nước lại đang nghị hòa, vậy phủ quân có muốn đi thăm tam biểu ca của ta không?” Phản ứng của thái thú Lạc Dương rất kích động “Không!” La Linh Dư giật mình, lại lùi về sau một bước nữa “… Không đi thì thôi.” Thái thú Lạc Dương nhìn sắc mặt của nữ lang, cũng thấy phản ứng của mình thái quá. Nhưng trong lòng ông ta rất bực, sao mình có thể không phản ứng thái quá được? Ông ta mến mộ Trần Tuyết, thế mà Trần Tuyết lại do Lục tam lang cải trang, nhưng rõ ràng ông ta không thích nam sắc… Lục tam lang đúng là kẻ đáng sợ. Ông ta vừa muốn gặp. Lại không dám gặp. La Linh Dư nhìn thái thú, lúc đối phương mang vẻ mặt phức tạp, thất hồn lạc phách xoay người rời đi, nàng đột ngột lên tiếng hỏi “Phủ quân có quan hệ như thế nào với Trần Tuyết nương tử?” Thái thú Lạc Dương “…?!” Ông ta chậm rãi nhìn nữ lang, nói “Nàng, nàng… vốn là tiểu thiếp ta muốn nạp.” Thái thú cười khổ “Ta chưa bao giờ thích một nữ nhân như thế… Ta cực kỳ yêu mến nàng, nào ngờ, nào ngờ… Hầy.” La Linh Dư “…!” Thái thú Lạc Dương rời đi, nhưng tiếng thở dài ông ta để lại đã đủ để La Linh Dư tưởng tượng phong phú. *** Bây giờ La Linh Dư đã đoán được rồi. Ả hồ ly tinh tên Trần Tuyết là mỹ nhân số một Lạc Dương. Không chỉ qua lại mập mờ với thái thú Lạc Dương, mà còn quyến rũ Lục tam lang mới đến Lạc Dương. Lục tam lang và thái thú cùng tranh nhau một nữ nhân, với khí chất dung mạo của Lục tam lang, người phong hoa tuyệt đại như chàng sao có thể thua thái thú được? Thế lả ả hồ ly tinh tên Trần Tuyết đã ngã vào vòng tay của Lục tam lang. Sau khi mây mưa một lần với chàng, ả ta còn tặng chàng khăn tay mình luôn mang theo bên ngoài. Đoán có lẽ nữ lang này còn rưng rưng hai mắt, lưu luyến không muốn rời xa Lục tam lang. Chính vì nguyên nhân này, nên thái thú Lạc Dương mới có thái độ kỳ lạ khi nghe nhắc đến Lục tam lang. *** Khi Lục Quân vẫn không hay biết gì, La Linh Dư đã gán rất nhiều tội danh cho chàng. Lục Quân vốn đang dưỡng thương nên mù tịt, hết tỉnh lại ngủ. Tinh thần của chàng không được tốt như trước, mỗi lần thức dậy lại có một đống người đứng xếp hàng chờ gặp chàng. Đợi tới khi Lục Quân vất vả lấy lại tinh thần, chàng nhạy cảm đột nhiên phát hiện, đã mười ngày liền chàng không thấy La Linh Dư đâu. Lục Quân nhíu mày híp mắt không phải chứ. Với tính cách của Dư Nhi muội muội nhà chàng, không phải lúc chàng bị bệnh là cơ hội tốt để nàng thể hiện bản lĩnh sao? Sao nàng có thể mãi lâu như vậy mà không tới thăm chàng? Vừa nghĩ đến đây, Lục Quân không ngồi yên nổi nữa, nghĩ nếu nàng không đến gặp thì chàng sẽ đi tìm nàng. Chàng không hề hay rằng, Dư Nhi muội muội nhà chàng đang mù mờ không biết có nên nói chuyện chia tay với chàng không. Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần Tác giả Y Nhân Khuê Khuê Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, HE Editor Qin Zồ Spell checker Triệu Ngọc Trâm, Minh Anh Dương, Ying Roy, Diem Le Số chương 152 + 3 ngoại truyện Cám ơn chị Whitenavy, chị Bống, Tiểu Tam và KL đã giúp đỡ Qin trong quá trình edit. Văn án La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. WATTPAD THÔNG BÁO SET PASS CHỐNG CHỈ ĐỊNH VỚI NHỮNG AI THÍCH NỮ CƯỜNG. KHÔNG HỢP CLICK BACK DỪNG ĐỌC, CHỦ NHÀ KHÔNG CÓ NHU CẦU NGHE CHẤT VẤN VỀ NỮ CHÍNH. EBOOK MỤC LỤC Ngoại truyện Post navigation REVIEW SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN "Ngàn thu chỉ cần một lời. Vật đổi sao dời vẫn mãi yêu."​ Tác giả Y Nhân Khuê Khuê Editor Qin Zồ Thể loại ngôn tình, cổ đại, hài hước, quyền đấu, nam nữ cường Trạng thái 152 chương chính truyện + 3 chương ngoại truyện full Nguồn Internet​ Văn án Trong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ một sĩ tộc bỗng nhiên một ngày sĩ tộc sa sút, mà nàng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ. Hai nhân vật chính thì nữ chính là biểu muội tâm cơ muốn gả cho nhà giàu với một nam chính là biểu ca chê bai nàng lòng dạ đen tối. La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dù lòng chàng như sắt, cũng nào địch lại vẻ đẹp của nàng. Review - Nữ chính La Linh Dư - Nam chính Lục Quân Đây là một câu chuyện với nhiều yếu tố khác nhau nhưng nội dung chính xoay quanh mối tình của La nữ lang La Linh Dư và Lục tam lang Lục Quân. Vì thế mà mình sẽ review chủ yếu về mối tình này. Trong truyện, mình đánh giá rất cao về bút lực cũng như nỗ lực của tác giả bởi càng đọc về sau bạn sẽ thấy tác giả càng trưởng thành trong cách miêu tả từ hình tượng nhân vật, miêu tả thiên nhiên, lồng ghép điển cố điển tích đến các bài thơ tự cổ chí kim. Có thể nói, điều đáng chú ý nhất làm nên sợi chỉ đỏ liên kết xuyên suốt tác phẩm chính là khả năng mô tả tâm lý nhân vật rất đỉnh của Y Nhân Khuê Khuê. Ngay từ đầu tác giả đã đem đến một nữ chính có tâm cơ, tư lợi và ích kỷ. Điều này được thể hiện rõ trong lần đầu gặp mặt giữa nam nữ chính. Mọi hành động, suy nghĩ của nàng đều để đạt được lợi ích riêng khiến cho người đọc cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên khi bóc tách từng lớp từng lớp mặt nạ của La Linh Dư, ta lại cảm thương cho một thiếu nữ mồ côi cha mẹ, vì kế sinh nhai mà không ngại đặt xuống lòng tự trọng của mình đi nịnh hót người khác. La Linh Dư không phải loại nữ nhân toàn năng như bao câu chuyện khác. Nàng yêu đẹp, nàng ích kỷ nhỏ mọn hay ghen tỵ với người đẹp hơn tài giỏi hơn nàng. Nàng trong ngoài bất nhất thích giả đò ngụy trang làm thục nữ hiền lương trước mặt người khác. Nàng thường nói dối Lục Quân, thường giận dỗi vu vơ, la mắng, chọi đồ vào Lục Quân. Nàng si mê tiền tài quyền thế đến mức có thể gả cho bất kỳ lang quân nào đáp ứng được khát vọng của nàng. Nhưng La Linh Dư cũng có được thuật đắc nhân tâm. Nàng biết cách thu phục nhân tâm trong thiên hạ, biết yêu thương chiều chuộng phu quân, làm một người vợ toàn tâm toàn ý. Tuy nàng không phải người có thể gánh vác giang sơn nhưng lại là một hậu thuẫn đắc lực biết cách vỗ về trái tim người bên cạnh. Nói La Linh Dư ích kỷ nhưng nàng lại thật lòng yêu thương muội muội La Vân Họa, nguyện ý gánh tội thay cho muội muội dẫu biết bản thân cho khả năng mất hết tất cả. Nói La Linh Dư vô tình nhưng tâm nàng lại hữu tình, nàng thật lòng yêu thương người đàn ông mà mình nhận định. Nếu nói La Linh Dư đáng ghét nhưng nàng lại có năng lực khiến từ nam đến nữ, từ già đến trẻ khó có thể ghét lâu, dẫu khởi đầu mỗi mối quan hệ đều là sự tính toán của La Linh Dư nhưng nàng lại thật tâm đối với mỗi mối quan hệ mà mình tạo lập, đến mức những tình địch từng ghét cay ghét đắng cũng phải khuất phục trước năng lực của nàng. Bởi vì những ưu những khuyết ấy mà hình tượng của La Linh Dư càng trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Tình cảm của La Linh Dư và Lục Quân là thứ tình cảm thực tế trong câu chuyện hư ảo. Ngay từ đầu gặp nhau họ đã ghét cay ghét đắng đối phương, rồi từ ghét lại thành yêu. Họ thích dò xét tình yêu của nhau, họ yêu nhưng lại sợ yêu, họ thường cãi vã giận dỗi nhau rồi lại vì quyến luyến tình yêu và nguyện ý rũ bỏ tật xấu và nỗi sợ của bản thân mà bước từng bước về phía đối phương. Mình tin rằng mỗi chúng ta đều có thể nhìn thấy mình trong mối tình của họ, ngây ngô nhưng mãnh liệt, bộc trực nhưng chân thành làm con tim không ngừng thổn thức. Thật lòng, đây là một trong những bộ truyện hiếm hoi khiến mình phải liên tục rơi mắt, khóc cười đan xen. Mình đồng cảm với La Linh Dư, cảm thương cho người cho gái vì cuộc sống và phải gò bó chình mình để nói những lời làm những điều mà thâm tâm mình không muốn. Một người con gái dùng nụ cười và vẻ hoạt bát để che dấu nỗi bất an sợ hãi trong lòng. Có lẽ trong chúng ta ai cũng có một La Linh Dư, một La Linh Dư không thể sống trọn vẹn với mong muốn của chính mình mà chỉ có thể ép dạ cầu toàn để tồn tại giữa xã hội đầy lạc lõng. Mình tán thưởng La Linh Dư. Nàng có dũng khí đối mặt với đau thương, nàng mạnh mẽ vượt qua khó khăn để trưởng thành và bảo vệ người nàng trân trọng. Nàng không ngại mệt mỏi và khổ cực, vì điều mình muốn mà nàng sẵn sàng bỏ ra thời gian công sức để học tập mọi thứ. Nàng dám yêu dám hận, nội tâm nàng tuy yếu đuối nhưng lại cố chấp. Sự cố chấp đã giúp nàng vượt lên trong giây phút yếu lòng. Mình hâm mộ La Linh Dư, hâm mộ tình yêu của nàng. La Linh Dư đã tìm thấy một người mà nàng có thể thật tâm yêu thương. Đứng trước Lục Quân, La Linh Dư có thể làm lại chính mình. Nàng có thể ghen tỵ, có thể nhỏ mọn, có thể càng quấy, có thể yếu đuối và cũng có thể dựa dẫm vào chàng. Lục Quân đã làm tan chảy lớp băng tuyết đóng cứng trong tim La Linh Dư, chàng xoa dịu mọi bất an của nàng, cho nàng một chỗ dựa một gia đình mà nàng hằng ao ước và sẵn sàng bao dung yêu chiều nàng. Tình yêu của La Linh Dư không phải thứ tình yêu kinh thiên động địa hay độc nhất vô nhị, nó chỉ là thứ tình yêu bình dị như bao thứ tình cảm ngoài kia. Nhưng có lẽ chính sự giản đơn đó mới là thứ mà con người ta khao khát nhất. Ngoài trừ hai nhân vật chính thì cũng có các nhân vật phụ cũng vô cùng thú vị tạo nên sự đặc sắc cho câu chuyện. Trước hết là Nhị ca Lục Hiển của Lục Quân, một con người nho nhã hiền lành và khù khờ chính hiệu nhưng lại được trời cao ân sủng. Vì thế mà chàng liên tục mơ thấy điềm báo tương lai. Nhờ giấc mơ mà Lục Hiển đã là ông mai bà mối se thắm sợi chỉ nhân duyên cho mối tình của La Linh Dư và Lục Quân. Nhưng có đôi lúc giấc mơ tiên tri của chàng cũng khiến chàng làm nên những hành động xem như ngu ngốc trong mắt người đời. Đây là một nhân vật rất thú vị và đáng yêu. Ngoài ra còn có bằng hữu thân thiết của Lục Quân là Lưu Thục, phản diện Lưu Mộ, thiếu nữ toàn tài Chu Dương Linh và rất nhiều các nhân vật khác làm nên một câu chuyện tuyệt vời. Tất cả các nhân vật đều được tác giả xây dựng hết sức dụng tâm, mỗi câu chuyện của họ đều khiến người đọc không ngừng nghiền ngẫm và suy tư về nhân sinh. Có lẽ ngược điểm duy nhất khiến mình cảm thấy không ưng là phần ngại truyện đọc không đã, phần kết cũng không nói nhiều về số phận cuối cùng các nhân vật phụ khác như La Vân Họa, Lưu Mộ. Theo quan điểm cá nhân, mình chấm câu chuyện này được điểm theo khung điểm như sau - Xây dựng nhân vật 1/1 điểm - Xây dựng tình huống, chi tiết truyện 1/1 điểm - Ý nghĩa truyện điểm - Sáng tạo 1/1 điểm - Yêu thích cá nhân 1/1 điểm P/s Mình cảm thấy không phải đang đọc truyện của nam nữ chính ngôn tình mà là truyện của nam thứ chính Lục Quân và nữ thứ chính Lục Linh Dư trong câu chuyện của hai nhân vật chính khác. Câu này hơi xoắn não nhưng mình không nói ra thì không chịu được. Có ai có cảm nhận giống mình không? Nếu có thì comment cho mình biết nam nữ chính thật sự mà bạn nghĩ đến là ai, có giống như mình nghĩ không? Nếu bạn không nghĩ ra hoặc muốn tham khảo suy nghĩ của mình thì xem nhân vật chính thật sự mà mình nghĩ đến ở đây nhéMột chút xàm xí cho ngày thêm vui. Cảm ơn các bạn vì đã bỏ công đọc đến đây. Chúc các bạn có một hành trình "cày" truyện thật viên mãn! Góc bàn luận [Thảo luận - Góp ý] - Góc Bình Luận Tác Giả Thích Vị Chỉnh sửa cuối 5 Tháng sáu 2021 cổ đại ngôn tình review review truyện thích vị —— Muội có yêu người không? Ngày lễ Hoa Triêu đã trôi qua được mấy ngay, nhưng La Linh Dư vẫn còn nhớ hôm đó Lục Quân đè nàng lên cửa, nói ra lời làm nàng á khẩu. Ngày đó chàng không chỉ hôn nàng, mà nàng còn bị bắt phải dùng khăn lau rượu dính trên mặt, trên cổ chàng. Đầu óc nàng vốn rối bời, khi chiếc khăn tím nhạt trong tay chạm vào hầu kết chàng, cục xương ở cổ nhẹ nhàng di động lên xuống. Chính trong khoảnh khắc ấy, nàng chạm vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của Lục Quân, chợt cảm thấy khó thở, như thể sắp chết chìm trong mắt chàng. Lục Tuyết Thần thấp giọng hỏi nàng, hầu kết di chuyển ở ngay dưới tay nàng “Lau xong chưa?” Giọng La Linh Dư run run, nhưng vẫn bình tĩnh đáp “Chưa.” Lục Quân đã luôn quen với sự thanh cao, cho dù bản thân có nhếch nhác thế nào, thì chàng vẫn trầm tĩnh ngồi yên một chỗ, cụp mắt xuống, không chạm đến tay nàng. Nhưng hô hấp của chàng cứ phả vào mũi nàng, hơi thở của La Linh Dư và chàng gần như hòa quyện vào nhau. Từng chút từng chút một. Sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, lần đầu tiên chàng khiến ký hiệu khác phái đó trở nên cực kỳ hấp dẫn với nàng. La Linh Dư nhìn thẳng vào hầu kết của chàng, trong thoáng chốc ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng xoẹt qua. Ngay sau đó, nàng nghe thấy chàng thở hổn hển. Con tim như nảy lên dưới lòng bàn tay nàng. Đó là tiếng thở dốc dồn dập đè nén, mang theo từ tính, như cát vàng chảy qua tim nàng. Lang quân thở gấp bên tai làm mặt đỏ bừng, La Linh Dư bị chàng “quyến rũ” đến mức không làm tiếp được gì, gần như là bò ra cửa. Sau khi ra ngoài, tay chân nàng mềm nhũn vô lực, bị mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu làm cho mơ màng, nàng vỗ vào hai má đỏ như máu, không rõ vì sao bản thân lại thất thố khi ở trước mặt Lục Quân như vậy. Cả một ngày gần như choáng váng, nhưng đồng thời cũng rất sung sướng. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngày lễ Hoa Triêu hôm ấy là ngày La Linh Dư thoải mái nhất. Lúc ở Nam Dương lấy lòng trưởng bối, giỏi nhất là được La thị quyền thế không lớn nuôi dưỡng; sau khi tới Kiến Nghiệp vẫn phải tiếp tục lấy lòng mọi người, chu toàn với tất cả lang quân nữ lang xuất sắc ở Kiến Nghiệp, mục đích của nàng rất rõ ràng, nhưng lại cẩn thận không để mình rụt rè trước mặt bọn họ. Bọn họ có tất cả, còn nàng không có gì. Thứ bọn họ không muốn, đều là thứ nàng phải nghĩ cách có cho bằng được. Nàng tốn nhiều công sức như vậy, ngay tới công chúa cũng bị nàng lợi dụng một chút… Cuối cùng ngày Hoa thần đã để nàng được thoải mái! Các nữ lang tôn nàng đứng đầu, mọi ánh mắt của lang quân đều tập trung lên người nàng, còn cả danh sĩ vẽ tranh nàng đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Cả Tề tam lang tỏ tình với nàng, và Lục Quân kìm lòng không đậu… Cuối cùng, lúc nàng ngồi xe về Lục gia, trong ngực ôm bức tranh Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ mới vẽ. Vì ngày hôm ấy nàng từng vắng mặt một chốc, các danh sĩ không thấy người đâu nên tự phát huy, cuối cùng bức tranh nào cũng thể hiện rõ khả năng tưởng tượng phong phú của mỗi danh sĩ. Ví dụ như bức tranh Tinh linh vùng núi do Vương tiên sinh vẽ, tay nàng tinh linh cầm cành quế, người khoác sắn dây eo thắt tùng la, vẽ nàng rất có linh khí huyền bí, được mọi người ca tụng nhất. Nhưng bức tranh La Linh Dư thích nhất là bức Nữ thần núi Vu do Lục tam lang vẽ. Vẽ nàng thành nữ thần núi Vu, đẹp như mỹ nữ thần tiên, cưỡi mây về gió, khuất sau mây khói mênh mang. Giữa rặng núi chìm trong mây mù, nàng tiên nữ xinh đẹp ngoái đầu lại, cái nhìn dạt dào thâm tình ấy đã đánh vào lòng La Linh Dư, khiến nàng run rẩy. Lúc mọi người bảo nàng chọn một bức tranh, La Linh Dư không hề do dự chọn bức Nữ thần núi Vu của Tầm Mai cư sĩ. Sau khi La Linh Dư xấu hổ chọn xong, nàng lặng lẽ nhìn Lục Quân, thấp giọng nói “Muội không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muội thích bức tranh này thôi.” Lục tam lang đứng cạnh nàng cụp mắt, cái nhìn rất kỳ lạ. Tựa như đang cười, lại như… ẩn giấu bí mật mà nàng không biết. Chàng bật cười “… Ta cũng thích nàng ấy.” Vì chàng từng mơ thấy nàng. La Linh Dư ôm tranh vẽ, bất chợt thấy hồi hộp. Nhưng nói tóm lại, như thể thứ đồ hằng mong muốn chợt xuất hiện trước mặt, để nàng dễ dàng có được nó. La Linh Dư bước đi bồng bềnh như đi trên mây —— Không một nữ lang nào ở Kiến Nghiệp có thể khiến Ngọc lang hỏi mình có yêu người không, cũng không ai có thể làm chàng động tâm, vậy mà chàng lại do dự vì nàng. Ở chàng có quyền thế tiền tài mà nàng thích, nàng nhìn chàng như đang nhìn núi vàng núi bạc phát sáng… Sao nàng có thể không thích được? Hôm đó, La Linh Dư đã nghịch ngợm đắc ý trả lời chàng thế này “Nếu huynh yêu thì muội sẽ yêu.” Lúc ấy Lục Quân chỉ cười, không nói không rằng. Quan hệ mập mờ với Lục Quân như trò mèo vờn chuột, vừa phỏng đoán lẫn nhau, lại muốn đối phương bị mình thu hút. Tổng thể mà nói, La Linh Dư vẫn rất hưởng thụ tình cảm giác huynh tới ta đi một cách lén lút, không muốn người biết này. Cảm giác hưởng thụ như dương dương tự đắc đó, ngày thường đã lộ ra rất nhiều. Vào xuân, ngày tháng trôi đi rất nhanh. Cả vườn ngập tràn sắc xanh của ngày xuân, tiệc rượu hay hoa yến được tổ chức liên miên không dứt. La Linh Dư tích cực tham gia các hoạt động tụ tập của các lang quân nữ lang Kiến Nghiệp, vẫn khéo léo mẫn tiệp như trước, có tài đức có dung mạo. Đối với La Linh Dư, không có chuyện có thích mọi người hay không, mà chỉ có chuyện có thể dùng hay không. Mà trong mắt nàng, tất cả những người mình có thể tiếp xúc ở Kiến Nghiệp thì đều là tài nguyên dùng được, nên đương nhiên nàng rất rất hết lòng. Trước đây nàng đã phải rất kiên trì bền bỉ cố gắng, cuối cùng tiếng thơm của La Linh Dư cũng lan truyền trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, hễ nhắc đến nữ lang xuất chúng, bất kể nam nữ đều sẽ nghĩ đến nàng. Trần nương tử Trần Tú không được làm Hoa thần năm nay, bình thường cũng không được các nữ lang ưa thích, nên sau khi La Linh Dư có thủ đoạn xuất hiện, lập tức Trần Tú trở nên ảm đạm đi nhiều. Nhưng Trần Tú vốn rất kiêu ngạo. Phụ thân nàng ta muốn dẫn đại gia đình xuống sâu ở phía Nam du ngoạn nghỉ mát, nàng ta nhất quyết không chịu đi. Nghe nói nàng ta còn chạy đi tìm Lục tam lang, hỏi Lục tam lang rốt cuộc có tình với mình không… Thật ra chuyện này chỉ đồn thế thôi, La Linh Dư cũng không biết tam biểu ca của mình trả lời Trần nương tử thế nào. Tóm lại sau khi Trần nương tử bị bệnh một trận, nàng ta vẫn ở lại Kiến Nghiệp. Đại gia đình Trần đại nho đều đi hết, cả một đại trạch vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi một cô con gái. Nghe thấy lời này, các nữ lang đều hừ lạnh “Nàng ta khăng khăng đòi ở lại, chắc chắn vẫn là vì Lục tam lang rồi. Da mặt dày thật đấy… Lục tam lang muốn cưới nàng ta thì đã cưới từ sớm rồi. Cần gì nàng ta phải dây dưa nhiều năm như vậy?” La Linh Dư rất bội phục Trần Tú. Chuyên tâm làm một chuyện, bao năm tháng thanh xuân đều phí hoài vào một chuyện. Không khiến các nữ lang thích mình, cũng không quan tâm các nữ lang ghét mình ra sao. Trần Tú vẫn luôn kiêu ngạo, cả ngày chỉ làm thơ vẽ tranh đi chung với các tài nữ, dần dà, mọi người cũng không nói nàng ta thế nào nữa. Chính vì bội phục Trần Tú, nên La Linh Dư đã đến thăm bệnh nàng ta. Nhưng Trần Tú lại tưởng nàng tới khiêu khích. Trần Tú càng đổ bệnh nặng hơn “Cô đến cười nhạo ta chứ gì! Cô hãy chờ đấy, chờ Lục tam lang biết được bộ mặt thật của cô, chắc chắn huynh ấy sẽ không thích cô nữa!” La Linh Dư “…” Nàng thật sự vô tội mà. Có điều lời này của Trần Tú đã làm La Linh Dư phải trầm ngâm. Đêm hôm đó trời oi bức, các thị nữ mở hết cửa sổ ra. Gió nóng hây hây, các thị nữ ngồi dưới đèn, vừa nghe La Linh Dư cầm sách dạy tiểu muội muội học thuộc lòng, vừa đánh guồng cuốn chỉ, dùng lụa hoa sen dệt thành y phục ngày hè. Mùa hè sắp tới, lụa hoa sen là tơ lụa mỏng in hoa văn sóng nước, giá đắt nhưng chất liệu rất nhẹ. Các nữ lang Kiến Nghiệp đều đề cử La Linh Dư dùng lụa hoa sen, La Linh Dư bèn lấy ra dùng, sau khi dùng mới biết lụa hoa sen đắt thế nào. Lòng nàng rớm máu rồi đây này. Muội muội bĩu môi cụt hứng học bài, nhưng tròng mắt cứ xoay tít. Cô bé thấy La Linh Dư lấy mấy món đồ quý báu được cất giữ ra, chần chừ do dự. Đếm kiểu đồ rồi bày ra đất, trong mấy món đồ khá quý báu đó, có ngọc bội do Hành Dương vương tặng La Linh Dư vào lần đầu gặp mặt, ngoài ra còn có mấy món quà nhỏ bình thường Lục Quân và nàng hay trao đổi với nhau. Mà quý giá nhất, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ. Hiện tại trong tay nàng có ba bức tranh của Tầm Mai cư sĩ —— bức đầu tiên nàng có được từ lâu, bây giờ nàng biết rồi, mỹ nhân trên thuyền dưới ánh trăng mà Lục tam lang vẽ, chính là nàng. Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, vừa là vết nhơ với nàng, cũng là mở đầu của tất cả, còn là do Tầm Mai cư sĩ vẽ. La Linh Dư không nỡ bán. Bức thứ hai là sau khi biết được thân phận của Lục Quân, Lục nhị lang tặng nàng bức tranh Lục Quân vẽ thời niên thiếu. Bức thứ ba, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ vẽ vào ngày Hoa Triêu hôm đó. Sau khi các bức vẽ của các danh sĩ được hoàn thành, nàng có thể chọn một bức làm quà tặng cho mình. La Linh Dư bèn chọn tấm Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ vẽ. Nàng rất thích bức này, còn thích hơn cả bức tranh Tinh linh vùng núi của Vương tiên sinh được khen ngợi nhất hôm đó. Nàng cũng không nỡ bán. La Linh Dư chọn trái chọn phải, vô cùng đau đầu. Tiểu muội muội La Vân Họa không học nổi nữa, dứt khoát hỏi “Vì sao phải bán hả tỷ? Không phải chúng ta đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán vòng tay lưu ly rồi sao? Muội không cần áo mới đâu tỷ. Dù gì muội cũng không ra ngoài, đâu cần phải giữ mặt mũi. Tỷ tỷ cứ mua cho mình là được rồi.” La Linh Dư trừng mắt “Dù gì muội cũng là tiểu nương tử sĩ tộc, nữ lang khác có, sao muội muội của tỷ có thể không có?” La Vân Họa “Nhưng muội thật sự không ra ngoài mà…” La Linh Dư “Điều sĩ tộc bồi dưỡng là khí phách, liên quan gì đến việc muội có ra ngoài hay không. Lúc nhỏ hiểu biết nhiều điều, sau này lớn lên muội mới không bị lừa gạt, có thể sống yên ổn. Tỷ bảo muội đọc sách học đàn, cũng vì muốn bồi dưỡng khí phách cho muội… Được rồi, muội đừng xen vào nữa, tỷ sẽ nghĩ cách.” La Vân Họa ngẩn người, bất chợt viền mắt đỏ lên, đi đến ôm lấy tỷ tỷ đau buồn rầu. Ở với nữ lang mấy tháng, thị nữ Linh Ngọc cũng đã có thể tham gia vào đề tài với các nàng. Sau khi Linh Tê chuyển sang chăm sóc La tiểu nương tử, thị nữ thiếp thân của La Linh Dư chính là Linh Ngọc. Thân là thị nữ thiếp thân, ít nhiều gì cũng biết được nhiều chuyện về nữ lang mà người ngoài không biết. Linh Ngọc bèn đề nghị “Những thứ này đều là đồ quý báu với nữ lang, hay đừng có bán đi… Chiếc vòng tay đó bán cũng được kha khá tiền, bình thường chúng ta tiết kiệm một chút, cũng có thể gắng gượng qua được hai tháng. nhưng nếu nữ lang thật sự buồn vì tiền thì… hay là nữ lang thử mượn tiền tam lang xem sao?” La Linh Dư chợt nhìn lên, đăm chiêu suy nghĩ. La Vân Họa đỏ mặt “Mượn, mượn, mượn tiền sao?” La Linh Dư mắng cô bé “Mượn tiền gì chứ, Tuyết Thần ca ca tốt bụng như vậy, nhất định sẽ mở hầu bao giúp đỡ. Một lỗ hổng ở chỗ chúng ta, chỉ là chút xíu kẽ hở với huynh ấy mà thôi… Tỷ và Tuyết Thần ca ca tình thâm nghĩa hậu, làm gì có chuyện mượn hay không mượn chứ.” La Vân Họa Tuyết Thần ca ca? Tỷ, tỷ, tỷ tỷ của cô bé gọi tam biểu ca là “Tuyết Thần ca ca”! Nhìn bao quát nhân phẩm của La Linh Dư, lời này của tỷ tỷ, rõ ràng cho thấy là muốn mượn nhưng không định trả… La Vân Họa khó chịu, cảm thấy tỷ tỷ muốn lừa gạt tam biểu ca. Cô bé thật sự không thấy đây là chuyện tốt… Nhưng, nhưng, cô bé cũng đã thấy La Linh Dư có hành động như thế này nhiều rồi. Tiểu nương tử buồn bã ngồi xuống đọc sách tiếp, chỉ có điều tâm trạng đã bay xa. Cô bé cũng muốn có rất nhiều tiền, không để tỷ tỷ phải cứ thế nữa… *** Đã có ý muốn xin Lục Quân tài trợ tiền cho mình, La Linh Dư mặt dày, nghĩ cách phải thuyết phục chàng thế nào. Nhưng nàng đến Thanh viện nhiều lần mà không lần nào gặp được Lục Quân, chỉ có Cẩm Nguyệt thở dài tán gẫu với nàng. Cẩm Nguyệt nói tình hình chiến sự giữa biên giới Nam quốc và Bắc quốc rất căng thẳng, Lục tam lang làm việc cả ngày không về, đã lâu lắm rồi Thanh viện không chuẩn bị bữa tối cho tam lang… Cẩm Nguyệt lo lắng “Chiến sự thì liên quan gì đến chúng ta, đáng nhẽ lang quân cũng như các lang quân khác, làm thơ vẽ tranh thì hay biết mấy.” Nhưng hai mắt La Linh Dư lại tối đi, đáp “Biên thành cực khổ, bao giờ cũng sẽ có người quan tâm. Tam biểu ca chịu để tâm như vậy, ta rất kính nể huynh ấy.” Cẩm Nguyệt ngẩn người, mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên La Linh Dư bộc bạch suy nghĩ với nàng ta. Vì La Linh Dư chỉ quen nói về chuyện của người khác, người ngoài không hề biết được nàng đang nghĩ gì. Mà hễ La Linh Dư biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình, thì lần nào nàng cũng khiến người ngoài giật mình… Đợi biểu tiểu thư đi rồi, Cẩm Nguyệt vẫn trầm tư một lúc lâu, ngày hôm sau khi hỏi đến thân thế của biểu tiểu thư với các thị nữ khác, nàng ta mới bừng hiểu “Đúng rồi, Nhữ Dương!” Biểu tiểu thư đến từ Nam Dương, nhưng trước kia nàng vốn ở tại Nhữ Dương. Nhữ Dương nằm ở vùng biên thành giữa Nam quốc và Bắc quốc, năm đó chính Bắc quốc đã án diệt môn của La Thị ở Nhữ Dương, La Thị Nhữ Dương thề không đầu hàng, nên cả nhà mới bị tàn sát. Nay nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu cảnh tượng ngày hôm đó, ngày nữ lang Lục Anh đã xuất giá nhếch nhác dẫn con trai quay về nhà mẹ. Cẩm Nguyệt cụp mắt tính toán thời gian, lúc ấy biểu tiểu thư chỉ mới mười tuổi… Tiểu nương tử mười tuổi lại gặp phải chuyện như thế, nhưng về sau nàng chưa bao giờ nói với ai… Trong lòng cất giấu chuyện lớn đến vậy, biểu tiểu thư thật sự không dễ dàng gì. *** Còn chưa gặp được Lục Quân, La Linh Dư đã nhận được thiệp mời đến tiệc trà. Lần này lại khá lạ, bởi vì thiệp mời do Trần vương Lưu Thục đưa cho nàng. Ý của Trần vương Lưu Thục là thấy nàng và Chu lang có quan hệ không tệ, mà nay danh tiếng của nàng rất tốt trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, nên Trần vương muốn nàng đưa Chu lang vào trong giới. Tuy Chu lang xuất thân hàn môn, nhưng sau mấy tháng gặp gỡ, vị lang quân này biết sửa trường học, lại còn biên soạn cả sách vở, cho nên Trần vương rất bội phục người này. Trần vương có thể dẫn Chu lang vào triều, nhưng còn giới sĩ tộc thì rất khó, bởi vì bản thân Trần vương không hay nói chuyện, cũng không quen thân mọi người, mà từ lâu Lục tam lang đã không còn hoạt động trong giới quý tộc. Lúc không có cửa để đi, bất chợt Trần vương nhớ đến vị biểu muội lợi hại của Lục tam lang. Dẫn Chu lang đi làm quen với các lang quân nữ lang, La Linh Dư rất vui. Nàng vẫn luôn có thiện cảm với Chu Dương Linh, vì Chu Dương Linh là lang quân dịu dàng nhất mà nàng từng gặp. Dù nàng không còn muốn gả cho Chu lang nữa, nhưng cũng hy vọng có thể giúp Chu lang làm vài chuyện. Trần vương điện hạ lo ngại quá rồi, nhân vật như Chu lang, cần gì phải để La Linh Dư giới thiệu? Nhất định Chu lang sẽ khiến tất cả mọi người vui vẻ yêu quý. Nhưng đến ngày tổ chức tiệc trà, La Linh Dư mới biết nguyên do Trần vương nhờ nàng giới thiệu Chu lang. Nam quốc có trà ngon, tiệc trà chính là để thưởng trà chọn trà đấu trà, để các lang quân nữ lang quen với nhau. Ngày trước La Linh Dư chào hỏi làm quen các nữ lang, lang quân trẻ tuổi này rất dễ, hôm nay dẫn Chu Dương Linh đi giới thiệu với bọn họ, lúc đầu mọi người thấy là lang quân tuấn tú thì thái độ vẫn bình thường. Cho tới khi một lang quân nửa cười nửa không nói “Chu lang à… Ta có nghe nói rồi. Gần đây có đệ tử hàn vi vào Kiến Nghiệp đòi làm quan, Trần vương lo liệu chu toàn, mấy tháng nay, có nhiều người ở Kiến Nghiệp biết đến đại danh của Chu lang lắm.” Còn đang chuyện trò rôm rả, chợt lang quân vừa nói ra lời này, ngay lập tức không khí đông cứng lại. La Linh Dư hồ nghi “Thế thì có sao?” Chu Dương Linh kéo tay áo nàng, tỏ ý không cần nàng phải nói nhiều. La Linh Dư vừa hỏi ra câu đó, lang quân mới mở lời đã bị vẻ đẹp của nàng làm kinh động, xấu hổ đỏ mặt. Nói ra lời khó nghe trước mặt mỹ nhân đúng là không nên, nhưng đi theo mỹ nhân lại chính là Chu Dương Linh đó, hắn rất không cam lòng lườm Chu Dương Linh, sau đó xoay người bỏ đi “Hừ, đồ nhà nghèo!” Đợi tới khi Chu Dương Linh kéo La Linh Dư hung dữ rời đi, hai người ngồi xuống, Chu Dương Linh mới tỉ mỉ giải thích cho La Linh Dư “Sĩ thứ khác biệt, La muội muội không biết điều này sao? Trời sinh người sĩ tộc đã xem thường người xuất thân hàn môn, đây là chuyện bình thường, muội muội chớ tức giận. Không phải ai cũng như muội muội không có thành kiến với thứ tộc, sẵn sàng qua lại với ta.” La Linh Dư lập tức đỏ mặt không… thật ra nàng cũng muốn môn đăng hộ đối. Nếu như nàng không có, thì nàng đã muốn gả cho Chu lang từ sớm rồi. Nhưng trong mắt Chu Dương Linh, tuy La muội muội nàng hơi nóng nảy, nhưng lại là một nữ lang rất hoạt bát đáng yêu. Ngay lần đầu gặp mặt đã cứu một người xa lạ như nàng, còn khóc nhè khi biết Liên Thất nương không múa được, rồi sau đó còn băng đèo lội suối leo núi đi gặp Vương tiên sinh. La Linh Dư là một người thú vị, ít nhất là rất tốt với Chu Dương Linh. La Linh Dư xấu hổ “Không không không…” Nàng làm những chuyện đó đều có nguyên nhân cả. Nàng không phải là người tốt như trong mắt Chu lang, nhưng khi Chu lang điềm đạm mỉm cười nhìn nàng… La Linh Dư lấy lại bình tĩnh, bật cười “Đúng vậy, muội chính là nữ lang chân thành hiền lành lại vô cùng xinh đẹp như Chu lang thấy đó.” Chu Dương Linh bị nàng chọc cười lần đầu tiên thấy có người mặt dày tự khen mình như vậy. La Linh Dư quyết định “Chu lang huynh đừng sợ, Trần vương đã giao huynh cho muội, nhất định muội sẽ không phụ ủy thác này. Tuy lang quân nữ lang này xem thường giới hàn vi, nhưng cũng có danh sĩ xuất thân hàn vi đấy thôi, Trần Tú còn là học trò của danh sĩ Chu Đàm còn gì, mà mọi người đều biết Chu Đàm xuất thân từ hàn môn. Những người này ấy hả, chỉ cần huynh có tài là có thể nổi bật.” Chu Dương Linh lại không để ý như vậy “Đó là ý của Trần vương, ta không hề…” La Linh Dư sụt sịt muốn khóc, rưng rưng nhìn nàng “Huynh không tin muội sao?” Chu Dương Linh “Ơ…” Không nỡ thấy nữ lang xinh đẹp rơi lệ, Chu Dương Linh thở dài, đành cam lòng hỏi “Muội muốn ta làm gì đây?” La Linh Dư lập tức bật cười, nghĩ ngợi một lúc rồi nói “Chúng ta lấy dàn chuông của huynh ra, làm chấn động bọn họ đi. Hứ, cũng đã nhiều năm bọn họ không biết nhã nhạc cung đình là gì… Muội muốn cho bọn họ biết, người gõ dàn chuông trong điệu múa Bôn nguyệt của muội ngày đó, chính là Chu lang gõ giúp muội.” Chu Dương Linh suy tư, sau đó gật đầu, dịu dàng nói “Muội muội chỉ cần bảo là mình mời ta đến giúp là được, đừng có nói khúc nhạc đó do ta điều chỉnh. Cái danh Hoa thần của muội muội, không được phép một ai nghi ngờ.” La Linh Dư mở to mắt, ngạc nhiên nhìn lang quân trước mặt. Vốn nàng cũng không định để mọi người biết, thật ra tiếng chuông xuất chúng nhất trong điệu múa hôm đó lại không thuộc về nàng, nàng vốn không có ý định nói với mọi người, nàng chỉ để mọi người biết đến Chu Dương Linh mà thôi. Nhưng Chu Dương Linh lại chủ động làm thế, giúp nàng như vậy… Viền mắt La Linh Dư đỏ lên, đưa tay ra nắm lấy tay áo nàng, giọng khàn khàn “Lang quân à, huynh tốt với muội như thế, mà muội…” Không thể báo ơn, thật sự rất muốn lấy thân báo đáp! Còn Trần vương thì bất an trong lòng, vừa tan triều thì vội vã đi xem Chu Tử Ba có được La Linh Dư chăm sóc không, y đứng dưới bóng cây trong vườn, chính tai nghe thấy tiếng dàn chuông trang trọng phóng khoáng kia. Y đứng bên hồ nước, thấy ở bên kia là các thanh niên nam nữ vây quanh lại một góc, mà người ở giữa chính là La Linh Dư và Chu Tử Ba. Nữ lang và lang quân cùng gõ chuông, âm luật mạnh mẽ chấn động dưới thanh chùy… Mọi người xúm đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, ngơ ngác nhìn La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng gõ dàn chuông. Chu lang tuấn tú, La thị nữ tao nhã, đôi mắt hai người lấp lánh, vô cùng ăn ý, cực kỳ hài hòa. Mọi người đều khen ngợi —— “Lại được nghe âm thanh của dàn chuông rồi… Vị lang quân này biết gõ dàn chuông sao?” “Đây không phải là điệu nhạc Bôn nguyệt của La muội muội ngày đó sao? Thì ra La muội muội đã quen Chu lang từ lâu.” “Chu lang cũng có tài lắm.” Lưu Thục chắp tay, mắt nhìn thẳng vào lang quân nọ. Ngồi bên cạnh La Linh Dư, y bình tĩnh chú ý đến La Linh Dư. Có lúc La Linh Dư quên âm luật, lặng lẽ nhìn y, y rất tự nhiên chèn vào giúp nàng. Ánh mắt sâu lắng như mặt nước của y luôn nhìn sang nữ lang bên cạnh. Lang quân cụp mắt, phong thái như hoa, rực rỡ như mỹ ngọc. Lưu Thục nhìn y chăm chú, thấy La Linh Dư và Chu Tử Ba mắt đi mày lại thì lòng nặng đi, có cảm giác hơi khó chịu. Y vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lúc Chu lang ngẩng mặt lên cười, nụ cười trên mặt lang quân như sao sáng trên trời rơi xuống. Gương mặt dịu dàng cùng khí chất trầm ổn của Chu lang, và cả dáng vẻ không quan tâm hơn thua kia… Thiếu niên tuấn tú cởi mở như thế, đã khiến càng lúc càng nhiều nữ lang nhìn về phía mình, càng lúc càng nhiệt tình. Máu thịt toàn thân Lưu Thục như cùng nhảy múa, cả người tê dại như mất đi sức lực, lại nặng trịch như bị nạm vàng. Y nhìn chằm chằm lang quân kia, dần dà, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bất thình lình, sau lưng vang lên giọng nam đầy lười biếng “Tìm huynh cả buổi không thấy đâu, huynh chạy tới đây làm gì vậy?” Lưu Thục ngoái đầu lại, thấy bạn tốt của y – Lục tam lang đang chậm rãi đi đến. Lục tam lang đã thay triều phục, cố ý đến tìm Trần vương bàn chính sự. Lục tam lang hờ hững nhìn sang bờ hồ đối diện, vừa trông thấy bóng dáng xinh đẹp của mỹ nhân, sắc mặt vốn lạnh lùng lập tức giãn ra, chàng mỉm cười “Lại là nàng… Ngay đến chuyện này nàng cũng muốn làm khổ.” Dư Nhi muội muội của chàng, đúng là đa tài đa nghệ. Bả vai Lưu Thục run lên. Lục Quân vô cùng nhạy bén, nghiêng đầu hỏi “Huynh sao thế?” Lưu Thục ngước mắt lên, sắc mặt vẫn tái nhợt. Hít sâu nửa buổi lấy lại bình tĩnh, lúc này Trần vương điện hạ mới thốt ra một câu với bạn tốt của mình “Tuyết Thần, ta nghĩ… Mình, mình…” Lục Quân “Ừ?” Lưu Thục đổ mồ hôi đầy trán, rất khó để mở miệng, song lại không thể không đối mặt “Ta sợ, sợ là mình… thích nam nhân.” Lục tam lang “… !” Những người hầu của Trần vương lấm tấm mồ hôi đuổi theo Lục tam lang chạy đến, đúng lúc nghe được câu này “… !” Như bị sét đánh, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn gương mặt tuấn tú trắng bóc của Lục tam lang. Nếu Trần vương điện hạ thích nam, vậy người ngài ấy thích là ai? Quanh đi quẩn lại, bên cạnh Trần vương điện hạ chỉ có Lục tam lang mà thôi. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu hèn gì Trần vương điện hạ không chịu thành thân, mà Lục tam lang cũng không chịu lập thất. Thì ra Trần vương điện hạ có tình cảm với Lục tam lang… Điều mọi người nghĩ đến, Lục tam lang cũng nghĩ đến. Sắc mặt Lục Quân tái mét, lùi ra xa nhiều bước né tránh Trần vương. Vẻ mặt chàng rất kỳ quái, xoắn xuýt nhìn người bạn tốt. Nam nhân bên cạnh Lưu Thục, hình như chỉ có một mình Lục Quân. Lục Quân nghĩ ngợi chốc lát, rồi vẫn quyết định cách xa Lưu Thục… Trần vương Lưu Thục “… ?” Người hầu ảm đạm ra mặt xem ra Lục tam lang không động lòng với công tử của bọn họ rồi. Thì ra hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Bọn họ đã nghe được lời của công tử, liệu công tử có giết người diệt khẩu không?! Editor Qin ZồThể loại Cổ đại, cung đình hầu tướcSố chương 152 + 3NTTrong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ một sỉ tộc bỗng nhiên một ngày sỉ tộc sa sút, mà nàng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ,hai nhân vật chính thì nữ chính là biểu muội tâm cơ biểu muốn gả cho nhà giàu với một nam chính là biểu ca chê bai nàng lòng dạ đen Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao?Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai lòng chàng như sắt, cũng nào địch lại vẻ đẹp của nàng.

sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần